Chương 2241:

 

Cố Dạ Cần ôm cô ngồi một hồi, sau đó đứng dậy, ôm cô lên lầu.

 

Đẩy cửa phòng ngủ ra, đặt cô ở trên giường lớn mềm mại, lúc vươn tay đắp chăn cho cô, chỉ thấy khóe mắt cô có giọt lệ trong suốt chậm rãi chảy xuống.

 

Thời gian qua bình tĩnh lại an bình, Diệp Linh mỗi ngày vào đoàn phim, có lẽ là cô vẫn còn tình yêu mãnh liệt với sự nghiệp diễn xuất, cô vượt qua trắc trở quên thoạt, rốt cục đã hoàn thành viên mãn tất cả cảnh quay, Kiếp Phù Du) nhanh chóng quay xong.

 

Mấy ngày này cô mỗi ngày đều thấy người đàn ông Cố Dạ Cần kia, tuy anh mỗi ngày đều nói cho cô biết anh tên Cố Dạ Cần, thế nhưng ngày hôm sau cô sẽ quên, từng ngày từng ngày quên đi.

 

Hôm nay là lễ đóng máy, thế nhưng Cố Dạ Cần chưa tới.

 

Bình thường giờ này anh đã tới rồi, nhưng ngày hôm nay văng mặt.

 

Diệp Linh không hề rời đi, cô luôn cảm thấy hôm nay có một người còn chưa gặp, trong lòng vắng vẻ.

 

Cô cảm thấy buồn chán, cho nên đứng dậy đi bên ngoài đi một chút.

 

Lúc này chỉ thấy mấy cô gái xoay thành một vòng tròn, ở đó xem LCD.

 

Trong đó còn có một người quen, là Phạm Trình Trình.

 

Diệp Linh thuận mắt nhìn lại, chỉ thấy trên màn LCD xuất hiện một thân ảnh cô quen thuộc tận xương.

 

Cố Dạ Cẩn.

 

Hôm nay anh rât khác, khác hăn với bộ quần áo sạch sẽ thường ngày, hôm nay anh mặc một bộ âu phục lịch sự, áo sơ mi trắng, áo com lê công sở sọc xanh đậm quấn quanh dáng người tráng kiện, bên ngoài là bộ vest đen được may chỉnh chu. Anh đi trong sảnh hội nghị cao cấp tỏa sáng, giữa các ngón tay cầm một tập tài liệu, phía sau là một nhóm nhân viên ưu tú mặc vest và giày da.

 

Anh đi về phía trước, phía trước có người đi tới nắm tay với anh, hai người nói nhỏ vài câu, nét mặt anh anh tuần hiện lên ý cười nhàn nhạt.

 

Diệp Linh kinh ngạc nhìn người trên màn hình LCD, trong lòng dường như bị xúc động, anh…

 

Anh hình như… là người cô phải đợi kia.

 

Anh tên là gì nhỉ?

 

Diệp Linh suy nghĩ một chút, thực sự không nhớ nỗi anh tên là gì.

 

Đương lúc Diệp Linh mơ hồ, bên tai truyền đến tiếng la hét si mê của các cô gái: “Oa, Cố tổng thật là đẹp trai mà.”

 

“Đúng vậy, Cố tổng chẳng những dáng dấp anh tuấn, khí chất cũng ôn nhuận, cái gì mà trai Tây chân dài, cái gì mà tiểu thịt tươi, những người đó so với Cố tổng thực sự bé nhỏ vô cùng.”

 

Phạm Trình Trình không nói gì, ánh mắt của cô ta sỉ ngôc rơi trên người Cô Dạ Cần.

 

“Trình Trình, cậu sao vậy, chẳng lẽ cậu xuân tâm manh động với Cố tổng, thích Cố tổng rồi?”

 

“Trình Trình, Cố tổng là người đã có vợ rồi, mấy ngày này Cố tổng đối với Diệp Linh một tắc cũng không rời, ngoan ngoãn phục tùng, nâng ở lòng bàn tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan, nên cậu đừng có loại tâm tư đó nữa.”

 

Phạm Trình Trình đỏ ửng mặt, cô ta chu môi nói: “Các cậu đừng nói nhảm, tớ cũng không có ý đó… Với lại, người đàn ông hoàn mỹ như Cố tổng như thế, tớ cho dù có chút ngưỡng mộ cũng rất bình thường mà.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play