CHương 2163:

 

Diệp Linh cứng đờ tại chỗ vài giây, đợi bóng người đàn ông kia biên mât trong tầm mắt của cô, cô mới phản ứng được, cô chạy đến đuôi theo ngay.

 

Diệp Linh đuổi tới dưới lầu, bảo vệ kéo ra cửa xe, người đàn ông kia lên xe ngồi phía sau, xe sang trọng liền phóng đi.

 

“Chờ một chút!”

 

Diệp Linh đuổi theo chiếc xe sang trọng kia, thế nhưng hai chân khó địch bốn bánh, cô trơ mắt nhìn chiếc xe đó lái đi.

 

Diệp Linh đứng tại chỗ thở dốc từng ngụm, cô si ngốc nhìn hướng chiếc xe đó biến mắt.

 

Lúc này bên tai liền truyền đến một tiếng nói thấp thuần từ tính: “Cố thái thái, anh tât bật chuân bị một đông đô chuẩn bị vào đút cho em ăn, chỉ sợ em đói bụng, em thì hay rồi, đuổi theo xe người đàn ông khác?”

 

Là giọng Có Dạ Cần.

 

Diệp Linh nhanh chóng xoay người, cô nhìn thấy dáng người cao to kia của Có Dạ Cần, anh tới, mặc trên người áo khoác ngoài mỏng màu đen, bên trong là áo may-ô, trên khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ đến không thể kén chọn kia đeo đôi mắt kiếng gọng vàng, nâng tay nhấc chân đều tràn ngập khí chất nam Sĩ tỉnh anh nho nhã lịch sự và đạm mạc lạnh lùng.

 

Hiện tại anh đứng bên cạnh xe, trong tay mang theo một đống đồ, đang lẳng lặng nhìn cô.

 

Anh không biết từ lúc nào đã tới rồi, chắc là thấy được dáng vẻ cô lảo đảo đuôi theo xe.

 

Diệp Linh không hiểu sao chột dạ: “Anh… sao anh lại tới đây?”

 

Cố Dạ Cần nhắc chân dài đi tới trước mặt cô: “Điện thoại đâu? Gọi điện thoại cho em vì sao không tiếp, gửi tin nhắn cũng không trả lời. Cố Thái Thái, em là mặt đổi xấu chứ không phải biến thành câm điếc.”

 

“,.” Diệp Linh thực sự không biết anh làm sao ở dưới tình huống không biến sắc mặt lại nói ra lời nói… ác độc như thế!

 

“Tôi chính là không muốn để ý đến anh, lý do này đủ chưa?” Diệp Linh xoay người rời đỉ.

 

Cô Dạ Cân nhíu lên mày kiêm, anh xem hướng chiếc xe sang trọng kia biến mắt, sau đó cũng đi vào.

 

Hai người về tới trong phòng bệnh, Cố Dạ Cần để đồ đạc trong tay xuống, anh hờ hững hỏi: “Vừa rồi người đàn ông trong chiếc xe kia em quen à?”

 

“Không quen…”

 

“Vậy em đuổi theo hắn làm cái gì, anh thấy em từ trong bệnh viện đuổi theo ra, đuổi một đường.”

 

Con ngươi đen thanh bằn của anh rơi trên khuôn mặt nhỏ của cô trong tìm tòi nghiên cứu lại lộ ra sắc bén, ghi rõ — vừa rôi anh đêu tận mắt thây rôi, em tôt nhất cho anh một lời giải thích hợp lý.

 

Trong lòng Diệp Linh có chút loạn, đây là chuyện chính cô cũng chưa xác định, cô lúc này chau mày, đảo khách thành chủ nói: “Cố Dạ Cần, anh có phải đến kỳ mãn kinh rồi không?”

 

“Cái gì?” Cố Dạ Cần tức đến cười, anh câu đôi môi mỏng: “Mấy thứ kỳ mãn kinh này không phải là dành riêng cho phụ nữ các em à? Cố Thái Thái, em chột dạ, chột dạ đến mức vu oan kỳ mãn kinh đều đến trên đầu của anh?”

 

Diệp Linh đúng là có chút chột dạ, nhưng cô nhướng mày liễu tinh xảo: “Ah, anh không phải đến kỳ mãn kinh, vậy anh càn quấy, nghi thần nghi quỷ như thế làm cái gì?”

 

Nói rôi Diệp Linh đi tới trước mặt anh, ngón tay rơi trên áo khoác anh, một đường đi lên trên, cuối cùng cô bả kéo lại cà- vạt bên trong cổ anh, hạ thấp thân thể anh tuấn ấy xuống: “Cố tổng, anh sẽ không phải là hiện tại không thể làm người nữa rồi, cho nên không thể thấy tôi cùng bắt kỳ người đàn ông nào có một chút tiếp xúc gì à!?”

 

Không thể làm người…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play