Chương 2151:

 

Thư ký riêng nhất thời cảm thấy lúng túng: “Thái thái…”

 

Lúc này Diệp Linh giơ tay lên lấy kính râm xuống, đạp giày cao gót đi tới, đôi con ngươi mềm mị cư từ trên cao nhìn xuống Ôn Lam ngìi trên xe lăn, đôi môi đỏ mọng ôm lấy ý cười ngả ngớn: “Mắng đi, mắng tiếp đi, lời khó nghe độc ác hơn cái này gấp trăm lần tôi đều đã biết, chút ấy tính là gì?”

 

Ôn Lam không nghĩ tới Diệp Linh còn dám tới, bà ta vặn vẹo nghiến răng: “Diệp Linh, mày con đầu sỏ gây tội, sao còn có mặt mũi mà đến?”

 

Diệp Linh dừng trước xe đây On Lam, cô cười cười rồi cúi người xuống, hai tay chống trên tay cầm xe đẩy của Ôn Lam, thờ ơ cười nói: “Tôi tới nhìn… bà đó, trước đây tôi còn thực sự không biết nên làm sao để bà đau khổ, sau đó bà nói cho tôi biết cuộc đời này của bà đã không có gì để dựa dẫm vào, còn muốn ôm cháu, ha, rốt cuộc tôi đã hiểu rõ, nếu để cho Cố gia đoạn tử tuyệt tôn, để giấc mộng ôm cháu của Cố phu nhân vỡ tan, vậy chẳng phải bà sẽ đau đến tím ruột bầm gan sao?”

 

Diệp Linh thì thầm, mỗi chữ mỗi câu nói như cười như không, đây quả thực Lam đốt một cây đuốc trong đầu Ôn.

 

“Diệp Linh, tao đánh chết mày!” Ôn Lam giơ tay tát lên trên mặt Diệp Linh.

 

Thê nhưng, lân này không tát đên.

 

Bởi vì, Diệp Linh kịp thời ngồi dậy, tránh ra.

 

Ôn Lam bởi vì tự dùng sức quá mạnh, lập tức bánh xe ghế ngã xuống, té quy bên chân Diệp Linh.

 

Ôn Lam không ngờ tới Diệp Linh lại đột nhiên tránh, trong lòng bà ta, Diệp Linh vẫn là đứa ti tiện neo nhờ cố gia, dù cho bà ta biết năm đó chân tướng cũng không sửa đổi được nhận thức những năm này, cho nên bà ta đánh Diệp Linh, Diệp Linh sẽ không nên tránh.

 

Hiện tại bà ta chật vật té xuống đất, chệnh choạng muốn đứng dậy, lúc này trêm đỉnh đầu liền truyền đến tiếng cười sâu kín: “Cố phu nhân, sao bà đột nhiên lại như vậy… quỳ xuống trước tôi?”

 

Cái gì?

 

Ôn Lam cứng đờ, bà ta ngắng đầu, chỉ thấy Diệp Linh đứng ở trước mặt bà ta, đang từ trên cao nhìn bà ta: “Cô phu nhân, tôi sẽ xem cái quỳ này là thay Cố gia hướng Diệp gia chúng tôi sám hối tội lỗi.”

 

Ôn Lam ngắn ra: “Mày!”

 

“Thế nhưng,” Đôi mắt kia của Diệp Linh đột nhiên trở lạnh: “Trên tay Cố gia các người dính quá nhiều máu của Diệp gia chúng tôi, tội lỗi chồng chất, cái quỳ này hoàn toàn không đền được tội lỗi của các người, cho nên đừng phí sức nữa, đứng lên đi!”

 

Ôn Lam đã tức đến toàn thân run rẩy, một búng máu đã dâng lên ngực: “Mày… mày mày mày… Diệp Linh, bất kể như thế nào, mày đều do Cố gia bọn ta nuôi lớn, công ơn nuôi dưỡng mày đều quên rồi sao?”

 

Diệp Linh thực sự nở nụ cười, cô không biết Ôn Lam đến bây giờ vẫn còn dày mặt nói công ơn nuôi dưỡng với cô, Diệp Linh ngắng đầu, ánh mắt rơi vào cửa phòng bệnh đóng chặt trước mắt, nhẹ giọng nói: “Công ơn nuôi dưỡng…

 

tôi đã sớm trả cho Cố Dạ Cần rồi, anh ta đã sớm đòi qua trên người tôi rồi.”

 

Ôn Lam muốn nói chuyện, thế nhưng bị chặn á khẩu không trả lời được, bà ta phát hiện mình một chữ cũng không nói ra được.

 

Lúc này thư ký riêng tiến lên, nhẹ giọng nói: “Thái thái, cô vào thăm chủ tịch đi!

 

Người hiện tại chủ tịch muốn gặp nhất chính là cô đó.”

 

Diệp Linh đứng không hê động: “Ai nói tôi tới bệnh viện là thăm anh ta?”

 

Thư ký riêng cứng đờ: “Thái thái, ý của cô là?”

 

“Tôi chỉ là tiện đường tới thăm Cố phu nhân một chút, Cố phu nhân tôi đã gặp xong, vậy tôi đi đây.” Diệp Linh xoay người rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play