Chương 2146:

 

Cô mỗi buổi tối đều sẽ ngoan ngoãn ngủ trên giường, thế nhưng ban đêm lúc anh thức, cô sẽ không ở trong ngực anh.

 

Cô vẫn sẽ trốn trong góc tủ treo quần áo tối tăm kia cuộn mình ngủ, anh đã từng nghĩ trong đầu, muốn bảo người làm nữ dẹp luôn cái tủ đó đi, thế nhưng, anh không dám.

 

Anh sợ đưa cái tủ đó đi, cô sẽ không còm chỗ trốn, sẽ trốn đến một chỗ anh không tìm được.

 

Mấy ngày nay cô rất biết điều, ngoan ngoãn ăn ngủ, nhưng cô đã không cùng anh nói chuyện rồi.

 

Cô Dạ Cân ngôi ở trên giường, anh vươn tay, ngón tay thon dài rơi vào khuôn mặt nhỏ mềm mị động nhân của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

 

Diệp Linh mặc váy ngủ tơ lụa, màu đen, bởi vì nghiêng người ngủ, dây váy trên vai đều rơi xuống, đôi đùi đẹp cuộn cùng nhau, không hề làm gì, chỉ là một tư thế ngủ vô tình còn dụ hoặc hơn cả những bức ảnh nóng bỏng mà Cố Dạ Cần nhìn khi còn thiếu thời.

 

Cố Dạ Cần cúi đầu, hung hăng chặn lại môi cô.

 

Diệp Linh cảm thấy thở không được, dường như có tảng đá lớn nào đè lên, hàng mi khẽ run, cô chau mày mở mắt ra, khuôn mặt tuần tú của Cố Dạ Cần co rút lại phóng đại trong tâm mặt cô.

 

Hai tay nhỏ bé nhanh chóng chống lên lồng ngực của anh đẩy anh ra: “Cố Dạ Cần, đừng chạm vào tôi!”

 

“Tỉnh rồi?” Cố Dạ Cẩn bá đạo cằm cố cô trong lòng mình, hơi thở nóng bỏng phả lên da thịt cô, mang theo trí mạng nguy hiểm: “Đã hết kinh chưa, anh đã chờ em mấy ngày, không thể chờ thêm nữa.”

 

Diệp Linh quả thực đã hết rụng dâu, anh đã tính ngày rồi, không có khả năng để bản thân bị lỗ, làm hòa thượng ăn chay.

 

Diệp Linh thấy được dấu vết trên mặt anh, như là bị đánh: “Anh và người khác đánh nhau?”

 

“Đúng vậy, nhân tình Phạm Tư Minh kia của em xông vào phòng làm việc của anh không nói lời nào đã đánh anh một.”

 

Khi thuật lại chuyện này, Cố Dạ Cần cũng thể hiện rồi chíthiên phú kinh người của mình, nếu như Phạm Tư Minh hoặc là thư ký riêng có đây, đoán chừng bọn họ sẽ trợn mắt hốc mồm, trời ạ, anh… anh sao lại mặt dày nói mình thành một đóa hoa sen trắng vừa vô tội vừa đáng thương như thế được?

 

Diệp Linh hoàn toàn không bị diễn xuất tài tình của anh lừa, hai người là “cùng nghề”, diễn xuất của cô cũng không kém cạnh gì so với anh: “Đáng đời, Phạm Tư Minh đánh anh là tốt, anh chính là một kẻ cân ăn đòn!”

 

Nói rồi Diệp Linh lại nỗ lực đẩy anh ra: “Cố Dạ Cần, anh đừng có quá quắt, mình ở bên ngoài bị đánh, lại trút giận lên trên người phụ nứt”

 

“Ha,” Cố Dạ Cần từ cổ họng bật ra tiếng cười khàn khàn: “Anh chỉ trút giận lên tại trên người em, ai bảo nhân tình của em chọc anh không vui?”

 

Nhân tình?

 

Anh điên đấy à?

 

“Cố Dạ Cần, buông ra, anh có phải đã tìm ra lạc thú gì mới trong trò cưỡng bức không, giờ đến cái trò nhân tình này?”

 

Cô Dạ Cân dùng ba ngón tay đã đặt hai cổ tay trắng của cô trên đỉnh đầu, sau đó “xoát” một tiếng tháo dây lưng trên hông ra: “Suyt, Cố thái thái, chớ phản kháng, anh đã nhịn em rất lâu rồi…”

 

Cái trán Diệp Linh lập tức bị đụng phải đầu giường.

 

Rất nhanh anh dùng bàn tay bao lấy đầu cô rồi lại lôi cô trở về, hai mắt Diệp Linh tan rả nhìn đèn treo trên đỉnh đầu, cô đột nhiên nghĩ đến anh một người mắc bệnh sạch sẽ dĩ nhiên gấp gáp đến mức ngay cả tắm cũng không đã bắt đầu…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play