Chương 2141:

 

Diệp Linh nằm ở trên giường nhìn anh, cô câu môi: “Cố Dạ Cần, anh còn phải tiếp tục gạt tôi phải không, anh còn không định nói thật với tôi?”

 

Cố Dạ Cần nhanh chóng nhíu mày, anh đã ý thức được cái gì, tối nay Diệp Linh rất khác thường, theo lý anh trai của cô Diệp Minh đang nằm trong tay anh, cô sẽ không dám như vậy.

 

Trừ phi, cô đã biết chân tướng…

 

“Cố Dạ Cần, ngày hôm nay tôi đã lén chạy vào phòng chăm sóc đặc biệt kia, anh biêt tôi nhớ anh trai đên mức nào, tôi tưởng anh ấy còn sống, chỉ cần anh ấy còn sống, tôi không phải cô đơn một mình, tôi sẽ có một ngôi nhà, tôi thì sẽ có quyết tâm cùng dũng khí, thế nhưng… khi tôi vươn tay vạch tắm vải trắng ấy ra, anh đoán xem, anh đoán tôi thấy được cái gì, đó không phải là anh trai của tôi, từ đầu vốn đã không phải anh tôi, ha, ha ha, thật sự quá buồn (UNOIL.

 

Cố Dạ Cần giật mình, tất cả phỏng đoán vào thời khắc này đều được xác minh, cô đã biết, cô cuối cùng vẫn biết.

 

Quả nhiên, sau khi cô biết đó không phải là anh trai cô, cô liền đưa ra lời ly hôn.

 

“Những thứ này là kẻ nào nói cho ngươi biêt?” Cô Dạ Cân trâm giọng đặt câu hỏi.

 

“Ông nội anh đó, là ông nội tốt của anh nói cho tôi biết!” Nói rồi Diệp Linh đưa tin nhắn cho anh xem: “Tự anh xem đi, lúc này tôi thật sự phải cảm ơn ông nội anh, nếu như không phải ông nội anh nói, tôi làm sao biết anh là tên tí tiện vô sỉ hỗn đản như vậy, anh chính là một cái tên lường gạt, anh dùng ảnh chụp của anh trai tôi lửa hôn, Cố Dạ Cần, tôi hận anh, tôi hận từng người Cố gia các người!”

 

Cố Dạ Cần nhìn thoáng qua tin nhắn, môi đã mím thành đường vòng cung lạnh lẽo trắng bệch.

 

Bầu không khí im lặng vài giây, anh giơ tay nắm vai cô: “Linh Linh, anh…”

 

“Đừng đụng tôi!” Diệp Linh rụt lui vê phía sau, tránh khỏi anh đụng vào, trong đôi mắt cô tràn đầy phản cảm cùng chán ghét đối với anh, viền mắt cô đỏ thắm nhìn anh, gằn từng chữ: “Cố Dạ Cẩn, vào thời khắc tôi sinh ra, tôi và Cố gia các người mãi mãi không có ngày hoà giải, tôi ở địa ngục chờ các người!”

 

Cô nói, tôi ở địa ngục chờ các người!

 

Cố Dạ Cần cứ như vậy chết sững, anh biết cô không phải nói đùa, Diệp Minh trở thành cọng rơm cuối cùng ép vỡ cô, cô đã đang ở trong liệt ngục.

 

Cô hận Cố gia, cũng hận anh.

 

Anh và cô cuôi cùng vân đi đên bước này.

 

Cố Dạ Cần nhắm lại mở mắt, sau một lúc lâu mới nói: “Đêm nay em náo đủ rồi, đi ngủ sớm một chút, Linh Linh, cái gì cũng sẽ không thay đổi, em chính là Cố thái thái của anh, trước khi anh không có dự định ly hôn, hai chữ ly hôn này, về sau đừng nhắc lại nữa.”

 

Nói rồi Cố Dạ Cẩn đứng dậy, anh quát lớn: “Người đâu? Chết đi đâu rồi?”

 

Cửa phòng liền bị đẩy ra, đám người làm nữ run sợ chạy tới.

 

“Tiên… tiên sinh, có gì phân phó ạ?”

 

“Dao trong tay thái thái là từ đâu tới, từ hôm nay trở đi, tịch thu tât cả các thứ có thể gây sát thương trong nhà, lần sau thái thái lấy thêm cái gì gây ra được nguy hiểm thì tự gánh lấy hậu quả!”

 

Người làm nữ sợ đến độ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Vâng, thưa tiên sinh.”

 

“Thái thái gần đây cơ thể khó chịu, nghiêm cắm thái thái rời nhà, cũng không cho khách đến quấy rối, trong ngoài căn biệt thự này đều sẽ có bảo vệ gác, nếu như thái thái chạy các ngươi biết lấy hậu quả!”

 

Đây là muốn cắm túc thái thái?

 

Những người làm nữ cũng không dám suy nghĩ nhiều, nhanh chóng đồng loạt gật đầu: “Vâng ạ.”

 

“Dọn phòng, những người khác cút ra ngoài!” Nói xong Cố Dạ Cần liền một cước đạp ra cửa phòng tắm, đi vào tắm nước lạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play