Chương 2106:

 

Thư ký riêng đưa đồ ăn tới: “Thái thái, những thứ này đều là chủ tịch làm bảo đầu bếp làm, đều là món bình thường cô thích ăn.”

 

Diệp Linh nhìn thoáng qua: “Tôi không đói bụng…”

 

“Linh Linh, em náo với anh cũng được, nhưng cơm nhất định phải ăn, nếu không… anh đút em nhé?” Cố Dạ Cần cắt lời cô.

 

Náo?

 

Thì ra ở trong hôn lê cô làm đên như vậy trong mắt anh đều chẳng qua là “náo” mà thôi.

 

Diệp Linh thật sự sợ anh động thủ đút mình, nên cô nhận đũa, an tĩnh bắt đầu ăn.

 

Thư ký riêng đem ra một cái cái ghế, Cố Dạ Cần ngồi xuống, đôi chân dài ưu nhã vắt chéo, bắt đầu đọc báo tài chính và kinh tế.

 

Trên mặt của anh đeo mắt kiếng gọng vàng nhã nhặn tinh xảo, mị lực và khí tức của người đàn ông tinh anh đều là từ trong xương tản ra, nhất là cảm giác đạm mạc cắm dục, nữ minh tinh bên trong đoàn phim len lén nhìn anh, nói anh có sở thích biến thái gì gì đó, thật sự làm cho người sợ lại mặt đỏ tới mang tai.

 

Diệp Linh đang dùng cơm, Cố Dạ Cần ngồi cạnh cô xem báo.

 

Khẩu vị Diệp Linh thực sự không tốt lắm, miễn cưỡng ăn nửa chén nhỏ cơm đã để đũa xuống, cô nhìn người đàn ông bên cạnh: “Cố tổng, tôi ăn xong FOI.

 

Cố Dạ Cần từ tờ báo ngắng đầu liếc mắt tới chén cơm cô động tới, cô ăn quá ít làm anh không vui cau lại mày kiếm, rất nhanh anh để báo xuống rồi đứng dậy: “Ăn xong chúng ta đi.”

 

“Đi? Đi đâu?”

 

“Trong hôn lễ em náo như vậy, chúng ta trong thời gian ngăn tạm thời không làm hôn lễ, nhưng sau này anh sẽ bù cho em, chúng ta đến cục dân chính lĩnh giấy kết hôn trước.”

 

Đến cục dân chính lĩnh giấy kết hôn trước?

 

Diệp Linh muốn bật cười, đôi mắt đen láy trong trẻo nhưng lạnh lùng lộ vẻ cười nhìn anh: “Cố tổng, cục dân chính cũng không phải nơi ra vào tùy tiện, anh dám mang tôi vào đó, có tin tôi xin nhân viên nơi đó giúp đỡ để cho bọn họ bắt anh hay không?”

 

Cố Dạ Cần nhướng đuôi mắt tuần mỹ: “Em thực sự không đi?”

 

“Không đi.” Diệp Linh từ chối ngay.

 

“Vậy được, em xem đây là cái gì?” Cô Dạ Cần mở điện thoại ra, đưa tới trước mặt Diệp Linh.

 

Diệp Linh nhìn sang, cái nhìn này khiến cô hô hấp căng thẳng, con ngươi kịch liệt co rút lại.

 

“Điện thoại di động cho tôi” Diệp Linh vươn tay muốn đoạt máy.

 

Thế nhưng Cố Dạ Cần nâng tay lên, môi mỏng nhếch: “Có muốn đến cục dân chính lĩnh chứng không, em suy tính một chút đi.”

 

Nói xong, anh xoay người rời đi.

 

“Cố Dạ Cản!” Diệp Linh nhanh chóng đứng dậy, cô đụng ngã cả bàn, kịch bản trên bàn tán lạc đây đât, cô đuôi theo kéo lại ống tay áo Cố Dạ Cẩn: “Tôi đi! Không phải là lĩnh chứng sao, tôi đi, cái gì tôi cũng đồng ý với anhI”

 

Đáp án này như Cố Dạ Cần đã đoán trước, bước chân anh không ngừng, chỉ là vươn tay cầm bàn tay hơi lạnh của Diệp Linh, dẫn cô đi nhanh rời đi.

 

“Hộ khẩu của em ở chỗ anh, mang theo thẻ căn cước chứ!?” Anh hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play