Chương 2102:

 

Diệp Linh về tới biệt thự của mình, Hoa tỷ ở cùngcoo: “Linh Linh, Cố Hiền không trốn khỏi, trận bắt gian năm đó đã lật lại bản án rồi, thế nhưng tai nạn xe của bố mẹ em không có chứng cứ xác thật, chúng ta sợ rằng không định được tội Cố Hiền.”

 

Diệp Linh biết điểm này, năm đó trận kia tai nạn xe cộ cô còn không tra được dâu vêt, nhưng Bồ Phạm tra được, trừ phi cô và Bố Phạm hợp tác.

 

Về hợp tác, Diệp Linh vẫn chưa nghĩ xong.

 

“Linh Linh, chỗ bố Phạm đã tra được manh mối trận tai nạn năm đó, em vì sao không hợp tác cùng bố Phạm như vậy em có thể báo thù.” Hoa tỷ hỏi.

 

Diệp Linh thõng mi xuống, im lặng vài giây, sau đó nhẹ giọng nói: “Nhưng là, bọn họ là nhắm về phía Cố Dạ Cẩn…”

 

Hoa tỷ sửng sốt.

 

Diệp Linh tiếp tục nói: “Em có thể nhắm về phía anh ấy, thế nhưng, người khác không thể, bởi vì, em hạ thủ biết nặng nhẹ, về chút chuyện xấu này có thể để em thoát khỏi anh ấy, lại không gây thương tổn anh ấy, người đó lợi hại cường đại như thế, sẽ không bị chút chuyện xấu này ép vỡ, thế nhưng, người khác rât có thê… muôn anh ây chết, ai bảo người kia điên cuồng quá mức, gây địch quá nhiều.”

 

Diệp Linh không biết nghĩ tới điều gì, chậm rãi nhếch lên khóe môi, bộ dáng kia rất dịu dàng.

 

Hoa tỷ đã biết, Diệp Linh cuối cùng vẫn luyến tiếc.

 

Hoa tỷ đưa tay xoa xoa đầu Diệp Linh: “Linh Linh, em vẫn yêu anh ta, đúng không?”

 

Diệp Linh tựa đầu mình vào trên vai Hoa tỷ: “Em nói rồi, em không yêu anh ấy nữa, song, không phải hiện tại.”

 

“Người đàn ông em đã yêu nhiều năm như vậy, em còn không biết nên loại bỏ anh khỏi trái tim mình như thê nào.”

 

“Hoa tỷ, chí ít hiện tại, em yêu anh ấy.”

 

Hoa tỷ đau lòng, cô gái chỉ mới hai mươi mấy tuỏi, trên lưng đã nặng trĩu, bởi vì yêu Cố Dạ Cần, cho nên hỗ thẹn với người nhà đã chết.

 

“Linh Linh, đây không phải là lỗi của em, yêu, không có đúng sai.”

 

Diệp Linh khẽ gật đầu một cái: “Em không muốn gả cho anh ấy, kỳ thực cũng là không dám, anh ấy chưa từng nói yêu em, chút yêu thích của anh ấy đối với em không biết lúc nào sẽ biến mắt.”

 

“Bởi vì ở bên người anh không có cảm giác được yêu, cho nên em làm người đi trước.”

 

Hoa tỷ không biết nên an ủi cô bé này thế nào, dù sao, chị ấy không phải Cố Dạ Cần.

 

Hoa tỷ để Diệp Linh lặng lặng một hồi, sau đó mở miệng nói: “Linh Linh, hôm nay em đứng ra lên án Cố tổng, trên dư luận lại đưa tới sóng to gió lớn, lẽ nào, em thực sự không định lăn lộn trong vòng giải trí nữa?”

 

Diệp Linh gật đầu: “Hoa tỷ, em muốn giải nghệ.”

 

“Vì sao?” Hoa tỷ kinh hãi, chị ấy chưa từng nghĩ Diệp Linh sẽ giải nghệ.

 

Bởi vì, hiện tại trí nhớ cô càng ngày càng không tốt, đã bắt đầu không nhớ được kịch bản rôi.

 

Cho nên cô muốn bước nhanh hơn, cô sợ mình sẽ quên cừu hận cõng trên lưng, sẽ quên bố mẹ và anh trai mình.

 

“Không vì cái gì, chính là… quá mệt mỏi, liên lạc đạo diễn Vương một chút, ngày mai em sẽ bắt đầu đi làm lại, em muốn mau chóng quay xong é Kiếp Phù Du}, sau đó, em muốn rời khỏi nơi này, đi nơi không một ai nhận ra em, bắt đầu lại.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play