Chương 2087:

 

“.. Tôi đã nhớ lại ra rất nhiều tình tiết trong truyện chủ tịch bá đạo…”

 

Diệp Linh không lật xuống tiếp, cô để điện thoại xuông.

 

“Linh Linh, em và Cố tổng đến tột cùng xảy ra chuyện gì vậy, Cố tổng thật sự muốn… cưới em?” Hoa tỷ không xác định hỏi.

 

Diệp Linh đạm mạc: “À, tối hôm qua anh ấy hình như đã nói với em, nói chúng ta kết hôn đi! Em không có nghe jO Hoa tỷ không biết nói gì: “Linh Linh, chị rất muốn chúc mừng ngươi, thế nhưng, chị vẫn luôn thấy em là lạ, em sẽ cùng Cố tổng kết hôn sao?”

 

Diệp Linh nhìn Hoa tỷ, lắc đầu: “Sẽ không.”

 

Cô từng hỏi anh, có thể cưới cô hay không, thê nhưng cô cũng không nói, cô muốn gả cho anh.

 

Được rồi, Hoa tỷ chuẩn bị nhìn, nhìn hai người Diệp Linh và Cố Dạ Cần kia ầm ï thế nào! Dù sao hai nhà Diệp Cố không chết không thôi mà.

 

“Linh Linh, vậy trước đại hôn em tốt nhất nghỉ ngơi đi, Cố tổng lên tiếng, tạm dừng tất cả công việc của em, Kiếp Phù Duỳ sẽ quay cảnh của người khác trước, tất cả đợi đại hôn sau mới bàn tiếp, sáng nay bài thanh minh của tập đoàn Cố thị vừa ra, tối hôm qua mấy thương hiệu định hủy bỏ hợp đồng với chúng ta đều ngừng lại, thậm chí còn có một vài thương hiệu lật giá cho em, kêu em làm đại ngôn, những thứ này đều giao cho chị, chị sẽ sắp xếp ổn thỏa, không cần em quan tâm.”

 

Diệp Linh gật đâu: “Hoa tỷ, chị cực khô FOI.

 

Hoa tỷ đứng dậy, chuẩn bị rời đi, song trước lúc rời đi, Hoa tỷ đột nhiên hỏi một câu: “Linh Linh, ngươi thực sự không yêu Có tổng nữa à?”

 

Diệp Linh câu một cái môi đỏ mọng: “Từ giây phút em dự định lợi dụng con mình trở đi, em đã không yêu anh ấy nữa rồi.”

 

Hoa tỷ gật đầu: “Linh Linh, chỉ mong em thực sự không yêu, bằng không, tổn thương anh ta một vạn, em không phải tự tổn thương mình tám ngàn sao?”

 

Diệp Linh ở trong biệt thự nghỉ ngơi một ngày, phơi chút nắng, tỉa hoa tỉa lá, thời gian ngược lại qua rất an bình thích ý.

 

Cô biết bên ngoài đã huyên náo nghiêng trời lệch đất rồi, dư luận, Cố gia… Ước đoán đều đang đạp nước nhảy loạn, song những thứ này không có quan hệ gì với cô.

 

Có đôi khi cô cảm thấy, Cố Dạ Cần vì cô chống đỡ tất cả gian khổ, nhưng anh, cũng là mưa gió cả thành của cô.

 

Sáu giờ tối, Diệp Linh ngồi trên ghế sa lon phòng khách đang xem phim trên TV, cầm trong tay bịch khoai tây chiên, một miếng tiếp một miếng đặt ở trong miệng, phát ra tiếng nhai răng rắc.

 

Rât nhanh tiêng nhanh bên ngoài có hai ánh đèn pha sáng ngòi độ qua đây, người làm nữ nhanh chóng kéo ra cổng biệt thự, người đàn ông cao to kèm theo một thân hàn khí xông vào ánh mắt, Cố Dạ Cần đã trở về.

 

“Tiên sinh, cơm tối đã xong rồi, có muốn ăn cơm hay không?” Người làm nữ cung kính hỏi.

 

Cố Dạ Cần ở chỗ huyền quan thay giày sau đó đi vào phòng khách, anh liếc mắt liền thấy được Diệp Linh vừa ăn khoai tây chiên vừa xem phim truyền hình, mắt cô dán trên TV, cũng không liếc anh một cái.

 

Cố Dạ Cần cởi áo khoác ngoài đưa cho người làm nữ: “Diệp tiêu thư ăn chưa?”

 

“Tiên sinh, ngày hôm nay khẩu vị Diệp tiểu thư đều không tốt lắm, cơm tối còn không ăn, dỗ thế nào cũng lắc đầu, chỉ ăn một chút khoai tây chiên.” Người làm nữ khổ sở nói.

 

“Đã biết.” Cố Dạ Cần nhàn nhạt lên tiếng, sau đó nhắc đôi chân dài vào phòng khách.

 

Anh ngồi bên người Diệp Linh, tiến tới hôn một cái lên mặt cô: “Sao lại ăn vặt, cái này là thực phẩm bản không tốt cho sức khỏe.”

 

Diệp Linh xem TV, cũng không nhìn anh: “Em thích ăn khoai tây chiên, bình thường Hoa tỷ quản chế em, sợ em béo, cũng không để cho em đụng những thứ này, khó có được nghỉ ngơi, em chỉ muốn ăn một chút.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play