Chương 2005:

 

Ôn Lam cả giận nói: “A Cần, con tỉnh lại đi! Đến lúc này con còn hỏi Diệp Linh, mây ngày nay con ả có đên nhìn con không, không có! Ả vẫn còn ở đoàn phim quay diễn, còn sống rất tiêu sái, trước đây mẹ thật không nhìn ra Diệp Linh lại nhẫn tâm như vậy, ả hại con vào tù, rồi sống như thể mình chẳng có can hệ gì.”

 

Cố Dạ Cần không tìm được người anh muốn tìm, nên nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, mí mắt tuấn mỹ thõng xuống, không ai biết anh suy nghĩ cái gì.

 

“A Cần, trở về đi.” Lúc này Cố lão gia tử lên tiếng nói.

 

Lúc này Cố Dạ Cần không cự tuyệt, anh đi.

 

Diệp Linh đứng trong góc tối đen nhìn bọn họ rời đi, mãi đến khi bóng xe biến mất trong tâm mắt của mình.

 

Cô ngắn người tại chỗ một hồi, không gọi xe về, mà là đi về nhà mình.

 

Vừa rồi từ trong phòng đi ra quá gấp, cô không mang áo khoác, hiện tại gió đêm lạnh từng trận tập kích đến, Diệp Linh lạnh đến rùng mình một cái.

 

Cô cũng không biết tại sao mình lại muốn tới?

 

Chỉ là, rất muốn gặp anh một lần.

 

Cô ngã bệnh, bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng, đột nhiên sợ, sợ có một ngày sẽ quên anh.

 

Diệp Linh kéo đôi môi đỏ mọng ra đường vòng cung nhàn nhạt mà tự giêu, mây năm nay Cô Dạ Cân đã ở trên người cô, trên linh hồn cô sâu đậm khắc lên dấu vết thuộc về anh, mấy năm này cô tróc xương rút gân mình, khiến mình đầy thương tích, cũng không thể bài trừ anh ra ngoài.

 

Lúc này cô thật sự hận chính mình, vừa nhằm lời thoại “tôi đã hai bàn tay trăng, chỉ còn lại chính mình, nên phải bảo vệ gắt gao trái tim mình” , vừa lại một lần nữa giao chính trái tim mình ra, thua đến thảm hại.

 

Cô xin lỗi rất nhiều người.

 

Xin lỗi bố.

 

Xin lỗi mẹ.

 

Xin lỗi anh trai.

 

Cũng thật xin lỗi má Ngô chết ngay trước mặt cô.

 

Cô thật sự rất chán ghét chính mình.

 

Cô tuyệt đối không thích bản thân.

 

Lúc này bước chân của Diệp Linh đột nhiên ngừng lại, cô đưa mắt nhìn, lắc chân trên mắt cá chân của cô đã biến mắt.

 

Đó là Cô Dạ Cân tặng cho cô.

 

Cô vẫn luôn mang.

 

Nhưng bây giờ không thấy đâu.

 

Sao lại không thấy chứ?

 

Lắc chân của cô đâu?

 

Diệp Linh nhanh chóng xoay người, cô chạy về con đường cũ, nhất định là đã rớt trên đường lúc nãy.

 

Cô cần thận ở trên đường tìm một lần, thế nhưng không tìm được.

 

Diệp Linh cảm thấy lạnh cả người, cô như không hít thở nữa, vì sao lắc chân lại mât?

 

Không được, cô nhất định phải tìm được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play