Chương 1976:

 

Mạc Tuân biết rõ còn hỏi: “Bố, bố gấp gáp như vậy là muốn đi đâu?”

 

Lệ Quân Mặc liêc Mạc Tuân, ý kia à – anh là bố, hay tôi là bố?

 

Lệ Quân Mặc xoay người rời đi.

 

Lúc này Lê Hương đã đi tới: “Lục iên sinh, bố em đi đâu rồi?”

 

Mạc Tuân nhấc ly rượu thứ N của ối nay lên, sao anh lại cảm thấy đêm nay uống rượu còn nhiều hơn khi mình kết hôn uống thế nhỉ: “Bố nôn đi động phòng rồi!”

 

Lệ Quân Mặc không kịp chờ đợi vào biệt thự, ông hỏi người làm nữ: “Phu nhân đâu?”

 

“Tiên sinh, phu nhân ở trong phòng tân hôn.”

 

“Đã biết.” Lệ Quân Mặc nhắc chân dài nhanh chóng lên lầu, đẩy ra cửa phòng tân hôn.

 

Trong phòng, Lâm Thủy Dao một thân áo cưới ngồi ở trên giường cưới, còn khoanh chân ngồi, trên giường bày rất nhiều thứ, đều là tài sản dưới tên ông, sản nghiệp tập đoàn Lệ thị trải rộng toàn cầu, trải dài các ngành công nghiệp lớn, vì vậy tài sản dưới tên của Lệ Quân Mặc nhiều vô số kể.

 

Chỉ thấy Lâm Thủy Dao bận đến ngay cả váy cưới cũng không cởi, ngón tay trắng nõn của bà nhanh chóng múa trên máy tính câm tay, sau đó câm bút viết viết ghi ghi một chút, vô cùng chăm chú.

 

Lệ Quân Mặc nhìn thoáng qua, bà đang làm số sách, hơn nữa làm rất tốt.

 

“Phu nhân,” Lệ Quân Mặc ngồi ở bên cạnh bà: “Mai rồi hãng bận rộn đi eml”

 

Lâm Thủy Dao không ngắng đầu, bà cự tuyệt nói: “Không được, ngày mai có chuyện ngày mai, nhiệm vụ hôm nay ngày hôm nay phải hoàn thành.”

 

Lệ Quân Mặc nhướng mày kiếm anh khí: “Phu nhân, vậy em có phải không chuyên nghiệp không, em đã quên nhiệm vụ quan trọng nhất đêm nay của em là cái gì à?”

 

ẤM Lâm Thủy Dao lúc này mới ngâng đâu, bà mê hoặc nhìn khuôn mặt tuần tú Lệ Quân Mặc: “Ý của anh là?”

 

Lệ Quân Mặc lấy ra một hộp nữ trang”, như dâng vật quý đưa cho Lâm Thủy Dao: “Dao Dao phu nhân, đêm nay…

 

em không muốn đếm tiền cưới hả?”

 

*Hộp nữ trang: Vốn dùng để chỉ tráp chứa nhiều loại trân châu, bảo ngọc.

 

Nay chỉ hộp chứa nhiều đồ vật hữu dụng.

 

Anh bát chấp thân thể khó chịu, vội vã nghiêng người sang dỗ cô, ở bên tai cô thấp giọng nỉ non: “Làm sao có thể, anh trai thích nhất là Linh Linh đấy.”

 

rang 7 Cô lúc nhỏ rất dễ dụ liền nở nụ cười, còn xoay người, lại ôm lấy anh, khuôn mặt xinh đẹp nho nhỏ chôn trong ngực anh, mềm yếu X cười nói: “Anh trai, Linh Linh cũng thích anh nhất.”

 

Cô rất nhanh đã ngủ.

 

Anh đứng dậy, đi phòng tắm, buổi tối kia anh tắm không biết bao nhiêu nước lạnh.

 

Sau đó lại qua hai năm, có một ngày anh về nhà, rất xa đã nghe được tiếng nghị luận của mẹ mình Ôn Lam và người làm nữ.

 

Mẹ anh không thích Diệp Linh, nói rất khó nghe: “Diệp Linh sắp trưởng thành rồi, các cô có thấy vóc người nó không, con gái mới mười mấy tuổi mà ngực mông đã nảy như vậy, trưởng thành không biết sẽ lớn đến mức nào, đúng là hồ ly trời sinh, tương lai sẽ giống với mẹ nó như đúc, nhất định thích câu dẫn đàn ông!”

 

Người làm nữ nói: “Phu nhân, chúng ta có nên chuẩn bị cho cô ấy một cái áo lót nhỏ không ạ?”

 

Con gái mười máy tuổi đều sẽ mặc áo lót, nhưng Diệp Linh không có mẹ, không ai nói với cô cái này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play