Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1913


2 năm

trướctiếp

Chương 1913:

 

Cô Dạ Cân hai tay đút trong túi quân, cặp mắt lạnh kia rơi vào bảy cô dâu giả đang đội khăn che đầu phía trước, anh phảng phất không nghe được lời Trần Viên Viên, nhắc đôi chân dài, đi lên trước.

 

Trần Viên Viên kinh ngạc nhìn anh, rất nhanh con ngươi liền co rụt, bởi vì cô ta chứng kiến Cố Dạ Cần đi thẳng tới trước mặt một cô dâu, sau đó giơ tay lên, cởi khăn che đầu của cô dâu ra.

 

Một giây kế tiếp, khuôn mặt nhỏ minh diễm kia của Diệp Linh liền rơi vào trong tầm mắt.

 

Trần Viên Viên chắn động ngay tại chỗ, cô ta biết nguyên nhân Cố Dạ Cần vẫn đứng yên không đi, bởi vì anh và Mạc Tuân, ở trong đám đông liếc mắt liền thấy được Diệp Linh.

 

Hiện tại anh đi lên trước, trực tiếp mở khăn che đầu của Diệp Linh ra.

 

Hai cái tay xuôi ở bên người Trần Viên Viên nhanh chóng siết thành quyền, không cam lòng lại ghen ghét.

 

Diệp Linh làm phù dâu, tự nhiên muốn tham dự trò chơi tám cô dâu này, Lê Hương đã bị Mạc Tuân mang đi, cô chuẩn bị đi ra, nào biết đột nhiên có một đôi bàn tay đi qua, cởi khăn che đầu của cô ra.

 

Cô ngước mắt, khuôn mặt tuần mỹ nhã nhặn của Cố Dạ Cẩn đã phóng đại trong tầm mắt cô.

 

Anh lại trực tiêp tới vươn tay cởi khăn che đầu của cô ra.

 

Chưong 1735: Cố Dạ Cần đứng lặng ở trước mặt cô, ánh mắt rơi trên khuôn mặt nhỏ của cô, Diệp Linh ngày hôm nay cũng trang điểm nhẹ, vừa rồi vì phối hợp diễn xuất cô cũng búi hết tóc lên, đây là lần đầu tiên Cố Dạ Cần thấy cô búi tóc.

 

Diệp Linh sau khi quấn tóc lên thiếu đi chút vẻ lạnh lùng lười biếng, lại thêm một chút cảm giác ấm áp của cô vợ hiền, Cố Dạ Cần nhìn cô, môi mỏng chậm rãi nhếch lên, nở nụ cười.

 

Anh đã biết, anh thấy được, hóa ra đây chính là dáng vẻ cô búi tóc gả chồng.

 

Ai có thê hái được đóa hông đỏ có gai này, để cô gả làm vợ người, cô cũng có thể ấm áp như vậy.

 

Anh cười cái gì?

 

Có gì đáng cười?

 

Diệp Linh nhướng chân mày lá liễu tinh xảo: “Cố tổng, nhìn đủ chưa, nhìn đủ rồi thì mời buông tay, anh chạy tới tháo khăn đầu tôi ra như vậy không sợ bạn gái của anh nổi máu ghen à?”

 

Diệp Linh ám chỉ liếc mắt nhìn Trần Viên Viên.

 

Cố Dạ Cẩn còn cầm khăn đầu của cô, không chịu buông tay, tiếng nói thấp thuần hàm chứa ý cười: “Không có việc gì, bạn gái của anh rât hiệu chuyện, biết lúc nào nên mắt nhắm mắt mở.”

 

*…” Trần Viên Viên sao lại cảm thấy hai người kia công khai liếc mắt đưa tình ở trước mặt cô ta thế?

 

Cố lão gia tử đi rồi, Diệp Linh không để ý đến Cố Dạ Cần, bên người Cố Dạ Cần lại có Trần Viên Viên, quan hệ của hai người dường như đã chặt đút.

 

Thế nhưng, hoặc như là không đứt sạch sẽ, xuân phong đốt bất tận, lửa rừng bùng lên, lại sinh ra cảm giác.

 

Diệp Linh giơ tay lên, trực tiếp tháo khăn đầu xuống, nhét vào trong lòng bàn tay của anh: “Nếu Cố tổng thích, vậy tặng cho Cố tổng đấy.”

 

Diệp Linh xoay người rời đi.

 

Cố Dạ Cần nhìn cô lắc lắc eo nhỏ, đạp giày cao gót biến mắt trong tầm mắt của mình, một tay đút trong túi quần, anh liếm đôi môi mỏng khô ráo, còn bật cười.

 

Trong lòng bàn tay còn có khăn đeo đầu của cô, anh đặt ở dưới mũi mình, ngửi một cái.

 

Thơm.

 

Trên này đều là mùi hương trên người (6) Cố Dạ Cần cất khăn vào túi quần của mình, cũng bỏ đi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp