Chương 190:
Lê Hương chạy vào buồng tắm, chờ thần thể không còn khô nóng mới mở cửa đi ra.
Trong phòng, Mạc Tuân đã tắm ở phòng bên cạnh, mặc một bộ áo ngủ bằng lụa đen, đang cúi đầu xem tài liệu, ngón tay thon dài kẹp một điều thuốc lá, nhíu mày hút thuốc.
Đây là lần đầu tiên Lê Hương nhìn thấy bộ dạng lúc làm việc của anh, dáng vẻ vừa hút thuốc vừa đọc tài liệu kia tràn đấy khí thế của kẻ bè trên.
Lúc này, Mạc Tuân ngước mắt, ở làn khói lượn lờ ánh mắt rơi trên người cô: “Đói bụng sao, qua đây ăn chút gì đi.”
Anh chỉ bên cạnh mình.
Lê Hương thấy trên bàn có một chén cháo gạo kê, còn có mấy món ăn nhẹ tinh xảo thơm ngon, rõ ràng là mới được chuẩn bị xong.
Cô vẫn luôn làm việc ở viện nghiên cứu Xu Mật, lúc nãy ở bar còn uống một chén rượu, chưa ăn tối, bây giờ đúng là rất đói bụng.
Không ngờ anh đã sớm suy xét tới việc này, còn chuẩn bị bữa tối ngon lành cho cô.
Lê Hương đi tới, ngồi cạnh anh: “Mạc tiên sinh, anh không ăn sao?”
Mạc Tuân gạt tàn thuốc: “Anh ăn rồi.”
“SỐ”
Lê Hương không làm phiền anh làm việc, bắt đầu ăn tối.
Cô nhanh chóng phát hiện trong gạt thuốc xuất hiện hết mẫu thuốc lá này tới mẫu khác, người đàn ông bên cạnh hút rất nhanh, hơi nghiện.
Trước kia anh cũng hút, nhưng không nghiện như tối nay.
Mạc Tuân thấy hơi không khỏe, tính toán thời gian, đã lâu rồi anh không phát bệnh, mấy hôm nay, cô vẫn ở Túy Ngọc Hoan với Diệp Linh, còn làm việc ở Xu Mật, số lần anh gặp cô cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, đừng nói tới việc ôm cô ngủ.
Cô đi bao nhiêu ngày, thì anh mắt ngủ bấy nhiêu hôm.
Loại nguy cơ hiểm họa luôn tiềm tàng trong thân thể cũng bắt đầu trỗi dậy, tàn thuốc đỏ tươi rơi xuống từ ngón tay cũng mang tia tối tăm âm u.
Ngay ngay sau đó, điều thuốc của anh bị rút ra, một bàn tay nhỏ đưa tới, nhét một thứ vào miệng anh.
Mạc Tuân nhai thử, là sữa đặc.
Miếng sữa đặc bị cắn ra, mùi sữa ngọt ngào tràn đầy khoang miệng.
Mạc Tuân nghiêng đầu nhìn cô gái ngồi cạnh.
Lê Hương ngắng đầu nhìn anh, làn da trắng nõn mới tắm rửa mỡ màng như mỡ dê: “Mạc tiên sinh, anh đừng hút thuốc nữa, có hại lắm, ăn sữa đặc nhé?”
Hầu kết Mạc Tuân khẽ lăn, bàn tay đỡ gáy cô, cúi đầu hôn môi cô.
Anh vẫn luôn yêu thích, mê say mùi thơm thiếu nữ ngọt ngào trên thân thể cô, bệnh mất ngủ của anh không có chuyền biến tốt, chỉ khi ở cạnh cô mới có thể ngủ ngon.
Anh cũng không biết rốt cuộc cô có ma lực gì, nhưng lúc cô ở Túy Ngọc Hoan, trong lòng anh luôn đếm xem mình đã xa cô bao nhiêu ngày rồi.
Thật bát hạnh, chưa tới một tuần, anh lại phát bệnh.
Mạc Tuân hôn cô, cánh môi mềm mại thơm ngát, anh cắn môi cô.
Cả nhà vào Group facebook truyen1.one để báo lỗi và comment truyện cần đọc nhé!