Chương 1905:
Lỗ tai Mạc Từ Tước đỏ lên, sau đó cúi đầu, dùng sức hôn cô.
Ưm!
Giữa môi anh tràn ra tiếng hô mềm vô cùng kinh ngạc của cô.
Anh muốn hôn cô rất lâu rồi.
Môi của cô, ngát hương.
Mạc Từ Tước hôn một hồi, muốn mở miệng, thế nhưng anh bỗng nhiên tỉnh táo, hôn một cô gái nhỏ như thế chắc là phạm pháp rồi!!
Lệ Quân Mặc đi rồi, các cô gái bên người cũng vui vẻ rời đi, Lâm Thủy Dao bị ép tới đến xem nghỉ thức nghênh tiếp ông cuối cùng cũng đi được, bà mang theo túi xách ra đại sảnh sân bay, ở bên ngoài đón xe.
Nhưng, không có một chiếc xe dừng lại.
Lâm Thủy ““&8h trợ hồ, sợ con gái cưng của mình chờ sốt ruột, cho nên cũng có chút nóng lòng.
Lúc này một chiếc xe limo sang trọng chậm rãi lái vào phạm vi nhìn, Lâm Thủy Dao nhìn một chút, là biển số xe Đề Đô, hơn nữa biển số xe là loại rất đẳng cấp, tượng trưng của thân phận có quyền, ở nơi nào cũng đi thông được.
Xe của Lệ Quân Mặc tới.
Thật là trùng hợp.
Lâm Thủy Dao nhanh chóng chạy lên trước, ngăn xe ông.
Tài xế đạp phanh lại, xin phép nhìn về người đàn ông ngồi phía sau: “Tiên sinh, có người đón xe.”
Lệ Quân Mặc ưu nhã ngồi ở chỗ ngồi phía sau, đôi chân dài vắt chéo lên nhau, ông đang xem văn kiện thương vụ, góc mặt nghiêng sạch sẽ lại mê người.
Nghe tiếng ánh mắt ông rời khỏi văn kiện, nhìn về phía ngoài cửa sổ, khuôn Š mặt nhỏ tỏa năng kia của Lâm Thủy Dao nhanh chóng phóng đại trong tầm mắt ông.
Lâm Thủy Dao đứng phía sau cửa số xe, giơ tay lên nhiệt tình chào hỏi ông, trên khuôn mặt nhỏ là nụ cười xán lạn không gì sánh được: “Hi, Lệ tổng.”
Lệ Quân Mặc liền nhíu lên mày kiếm anh khí, bà mở một cái Phượng Vũ Cung, còn để thủ phủ thiên kim của ông đi quảng cáo kéo lưu lượng, vài ngày trước ông dẫn người giết đến Phượng Vũ Cung, bà lại đóng cửa không gặp, còn để thủ hạ bà truyền đến một câu nói, nói bà đang “tiếp khách”!
Lệ Quân Mặc tức đến độ thổ huyết, người phụ nữ này lón mật làm bậy, ly kinh phản đạo, hoàn toàn không phải hình tượng danh môn thục viện trong lòng ông, cho nên ông phẩy tay áo bỏ đi.
Không nghĩ tới, ông lại ở đây đụng phải bà, bà tới đón xe của ông.
Lệ Quân Mặc nhìn ý cười xán lạn trên mặt bà, phảng phất đang nói – Lệ tổng, chở tôi đoạn đường đỉ!!
Người phụ nữ này, chỉ khi có việc cầu người, mới có thể cười xán lạn với ông như thế.
Lệ Quân Mặc chậm rãi trượt xuống cửa sổ xe, đôi mắt đan phượng nhàn nhạt nhìn sang: “Lâm tiểu thư, chúng ta quen biết à?”
Nụ cười trên mặt Lâm Thủy Dao nhanh : chóng cứng đờ: “Ha, ha ha, Lệ tông, anh thật biết nói đùa, anh đây là…chuẩn bị đi đâu?”
“Đi tham gia hôn lễ con gái tôi.”