Chương 1894:

 

Mắt cá chân cô oánh nhuận tinh tế, khiến người ta nhìn đã muốn hôn một cái, hiện tại đeo một cái lắc chân kim cương, có thể đoán được là đàn ông tặng, đích thật là nữ nô mà đàn ông nuôi dưỡng.

 

Vừa rồi cô còn mắng anh biến thái, hiện tại những người đàn ông này có kẻ nào là tốt, cho dù có là đàn ông tốt ở trước mặt cô cũng sẽ có sắc tâm.

 

: Tuy là anh tặng cho cô lắc chân đích thật là có ý này, muốn cầm tù cô, muốn cô làm cắm nô của mình.

 

Ánh mắt Cố Dạ Cần u trầm nóng bỏng rơi trên hướng Diệp Linh biến mất, ở Phượng Vũ Cung anh đã mẫn cảm giác đã nhận ra thái độ cô đối với anh biến hóa, lúc ở Hải Thành cô còn để bảo anh buông cô đi, hận không thể cách xa anh vạn dặm, thế nhưng ở lúc Phượng Vũ Cung cô liền như có như không bắt đầu… câu dẫn anh.

 

Đúng vậy, cô chính là đang câu dẫn anh.

 

Tuy bây giờ anh còn không biết nguyên nhân nào làm thái độ trước sau của cô n biên hóa nghiêng trời lệch đât như vậy, nhưng anh thừa nhận anh đã mắc câu.

 

Người đàn ông như Cố Dạ Gần đã biết rất nhiều thủ đoạn của phụ nữ, đều để dán trên người anh, đủ mọi chiêu trò câu anh.

 

Thế nhưng Diệp Linh là đẳng cấp cao nhất trong đó, cô làm cũng không rõ ràng, cố ý tới gần anh, chờ lúc anh muốn vươn tay bắt cô, cô lại cách thật Xa.

 

Như là một cánh lông vũ, trêu chọc lòng anh ngưa ngứa.

 

Suy nghĩ bậy bạ.

 

Nhộn nhạo trồi lên.

 

: Diệp Linh mặc dù là con nuôi Cô gia, nhưng anh dùng vàng ròng bạc trăng nuôi cô lớn, nói em gái cũng được, nói con gái cũng không quá phận, năm 18 tuổi kia cắt đứt tất cả, đến khi cô trở về lại hết sức lãnh đạm với anh, anh thừa nhận mình đã không còn nếm được ngon ngọt trên người cô.

 

Hiện tại anh đã hơi nếm được, cô vậy mà cũng bắt đầu dùng thủ đoạn đi đối phó anh.

 

Đêm hôm đó cô ngậm ngón tay anh, hỏi anh thích Trần Viên Viên hay thích cô, hiện tại lại mang lắc chân kim cương anh tặng rêu rao khắp nơi, không phải câu dẫn thì là cái gì?

 

Hiện tại hai người đang ở giai đoạn : nào, đã là nam nữ trưởng thành đêu thầm biết rõ, lại cách một tầng lụa mỏng liếc mắt đưa tình, mà anh, lại rất Vui vẻ.

 

Hai tên giám đốc nói rất vui vẻ, nhưng rất nhanh thì bị người bên cạnh dùng ánh mắt ngăn lại, bởi vì, Cố Dạ Cần ở chỗ này.

 

Rất nhiều người thượng lưu đều biết Diệp Linh là em gái Có Dạ Cần, vừa rồi hai tên giám đốc kia thấy được Diệp Linh liền không được nhịn nói hưng phán.

 

Bọn họ bây giờ nghĩ mà sợ liếc nhìn Cố Dạ Cần, chỉ thấy ánh mắt Cố Dạ Cần nhàn nhạt quét qua bọn họ.

 

Hai tên giám đóc tê rần da đầu, chỉ có ệ TIÀT thể cười gượng: “Có… Cố tổng, Mạc tổng, chúng tôi còn có việc, đi trước.”

 

Ai nấy đều cong giò, nhanh chóng bỏ chạy.

 

Mạc Tuân thu hết từng cảnh tượng ấy vào mắt, anh nhìn về phía Cố Dạ Cần, nói một câu: “Mới vừa rồi là ai nói vợ tớ là người xấu, cái lắc chân kim cương này cũng đeo lên rồi, tớ thấy Diệp Linh mới là người xấu, cậu cũng là phần tử xấu, cả nhà cậu tất cả đều là phần tử xấu.”

 

Lúc này Cố Dạ Cẩn không phản bác, ngược lại tâm tình rất tốt nâng lên mày kiếm.

 

“Cố tổng.” Lúc này một giọng nói ỏn ẻn vang lên, Trần Viên Viên tới.

 

k Trân Viên Viên đã chạy tới liên vươn tay khoác lên cánh tay tráng kiện của Cố Dạ Cẩn, chim nhỏ nép vào bên người anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play