Chương 1887:

 

Ba đứa con này của Mạc Tuân và Lê Hương, con cả Mạc Thần Dịch chính là đứa con của rồng, từ nhỏ đã là đề vương, con gái út Mạc Họa là công chúa của thế gian này, trong mệnh cao sang không gì sánh bằng.

 

Ngoại truyện ngọt ngào.

 

Hôn lễ cận kề, Lê Hương cũng đặc biệt bận rộn, cô mang hạt đậu đỏ và quyền sổ y học mà Mạc Tử Tiễn lưu lại, trở thành bác sĩ chân chính.

 

Cô tiếp nhận đoàn đội y học mà Mạc Tử Tiễn lưu lại, đồng thời nhanh chóng mở rộng, những thứ này Mạc Tuân cũng không để ý, Mạc Tử Tiễn không chỉ là người cô yêu thương, cũng là người mà anh yêu, Mạc Tuân để ý là… trong đoàn đội y học này có rất nhiều tinh anh… soái ca tuổi trẻ tài cao!

 

Mấy ngày nay Mạc Tuân không ngừng sửa soạn cho mình, nhìn dung nhan tuấn tú càng thêm sang trọng rong gương, tự tin của anh cuối cùng cũng đã trở về.

 

Lấy điện thoại ra, anh lướt vòng bạn bè.

 

Liền thấy Lê Hương cập nhật trạng hái.

 

Phía trên có mấy tắm ảnh, có một tấm, Lê Hương ngồi ở trên ghế sa lon, cầm cahi rượu trong tay, một đám tiểu thịt tươi(*) nhan sắc cao vây quanh ở bên người cô, vây quanh cô, mà cô hướng về phía màn ảnh vui vẻ giơ tay chữ V.

 

(*) Tiểu thịt tươi: là chỉ những chàng trai trẻ trung, ngoại hình thanh tú, làn da không tì vết, ăn nói nhỏ nhẹ và sở hữu vẻ đẹp mang hơi hướng phi giới tính (unisex).

 

Tâm trạng vui vẻ vừa rồi của Mạc Tuân lập tức dập tắt, một màn này đâm tròng mắt anh đau nhức.

 

Trong ngực anh nhanh chóng cuồn cuộn ra nước chua, giống như bình giấm chua bị đổ, bàn tay siết lấy di động, anh trực tiếp mở cửa phòng, hướng về phía dưới lầu hô: “Thím AI Thím AI”

 

“Tiên sinh, tôi tới rôi, xảy ra chuyện gì vậy ạ?”

 

Thím A vội vã chạy lên lầu, nhìn Mạc Tuân.

 

Mạc Tuân mím môi mỏng, trầm giọng phân phó nói: “Gọi điện thoại cho thái thái, bảo tim tôi đau, bảo cô ấy lập tức trở về.”

 

“Hả?” Thím A ngu người, bà mờ mịt nhìn Mạc Tuân đang khỏe mạnh.

 

Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tuân trầm hơn: “Nghe không hiểu?”

 

“Ah.” Thím A xoay người chạy, oán phụ khuê phòng thật sự rất quá đáng sợ: “Tôi gọi ngay đây!”

 

Mạc Tuân ở trong phòng liền nghe được tiếng Lê Hương chạy về: “Thím A, tiên sinh đâu, anh ấy vẫn khỏe chứ, có gọi bác sĩ đến chưa?”

 

“Thái thái, tôi… tôi… ừm, tiên sinh…”

 

Thím A cả đời không có nói dối, lắp ba lắp bắp.

 

“Thím A, thím sao không nói chuyện?

 

Thôi không thèm nghe thím nói nữa, tôi lên lầu xem Mạc tiên sinh trước!”

 

“Trời ơi thái thái, cô chạy chậm chút, cô chạy mất một chiếc giày rồi này!” Thím A ở phía sau kêu lên.

 

Nghe được tiếng bước chân, Mạc Tuân nhanh chóng lên giường, nằm ở : Ề trên giường, nhăm mất lại.

 

Lúc này “cạch” một tiếng, cửa phòng bị đầy ra, Lê Hương chạy vào: “Mạc tlên sinh, anh làm sao vậy?”

 

Lê Hương ngồi ở bên giường, đôi mắt sáng vội vã cuống cuồng nhìn Mạc Tuân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play