Chương 1864:

 

Cô biết mình một khi mở cửa, sẽ không còn đường rút lui.

 

Ngoài cửa thật sự là Cố Dạ Cần, anh đang gõ cửa, nhưng, Diệp Linh không mở.

 

Anh gõ thật lâu, song bên trong không có động tĩnh gì.

 

¿ Cô không muôn mở cửa.

 

Cố Dạ Cần ở ngoài cửa đứng một hồi, sau đó xoay người rời đi.

 

Một giây kế tiếp “cạch” một tiếng, cửa phòng sau lưng mở ra.

 

– Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Mạc Liễu — Năm đầu tiên của Mạc Từ Tước cùng Liễu Anh Lạc, nghênh đón sinh nhật 15 tuổi của Liễu Anh Lạc.

 

Liễu Anh Lạc 15 tuổi đã kinh diễm toàn bộ giới thiết kế trang sức, cô thành lập ra nhãn hiệu trang sức của riêng mình, nhưng tên thương hiệu đời này của cô không phải FLY, mà là – QUEEN.

 

Liễu Anh Lạc nghĩ, bản thân đời trước yêu tự do, lại hèn nhát, đời này, cô chỉ muốn làm QUEEN của chính mình, dũng cảm yêu, không phụ yêu.

 

Sinh nhật 15 tuổi của Liễu Anh Lạc tổ chức ở Los Angeles, đoàn đội nhỏ của cô gồm hơn 30 người quay vòng cô, cô ở giữa lời chúc phúc của tất cả mọi người cầu nguyện.

 

Cô chỉ có một điều ước – gả cho Mạc Từ Tước… sinh cho Mạc Từ Tước một đứa con trai, sinh một đứa con trai giống như… Mạc Tử Tiễn.

 

Mỗi khi nhớ tới Mạc Tử Tiễn, trong lòng Liễu Anh Lạc vẫn mơ hồ đau đớn như cũ.

Cả nhà tải app truyện hola đọc khích lệ nhóm edit nhé!

: Lúc này không biết là người nào hét lên một tiếng – ấy, Mạc tổng tới!

 

Liễu Anh Lạc trong ánh nến chập chờn ngắng đầu, Mạc Từ Tước đã đi tới bên cạnh cô.

 

Cố Dạ Cẩn dừng chân, sau đó xoay người, cửa phòng chỉ mở một kế hở, Diệp Linh đứng ở bên trong, lộ ra đôi mị mâu, đang nhìn anh.

 

Cô thay váy, trên người bây giờ là váy ngủ màu đỏ hoa hồng, màu đỏ hoa hồng rất kén, phụ nữ thông thường đều không khống chế được nó, đều có vẻ rất quê mùa, thế nhưng khoác trên người Diệp Linh lại hoàn mỹ đến lạ, sắc đỏ hồng càng tôn lên da thịt trắng nõn của cô, tăng thêm mấy phần yêu mị, hiện tại mái tóc quăn lười biếng khoác lên vai, cô để chân trần đứng ở trong khe cửa, đôi mắt ươn ướt nhìn anh, thực sự là một… tiểu yêu tinh.

 

Có Dạ Cần chạy tới, đi tới trước mặt cô, anh câu môi mỏng cười nhẹ: “Anh nghĩ em sẽ không mở cửa cho anh.”

 

Diệp Linh nhìn anh: “Cố tổng, anh tìm tôi có việc?”

 

Cố Dạ Cẩn mở ra lòng bàn tay của mình: “Tặng em.”

 

Là một cái… lắc chân.

 

Một sợi lắc chân bằng bạch kim mỏng được khảm những viên kim cương tỉnh xảo, khi cử động, những viên kim cương ánh lên ánh sáng chói lọi.

 

Ánh mắt Diệp Linh tốt, cô còn thấy được trên kim cương khắc vài chữ tiếng Anh -L-I-N-G.

 

Ling, phiên âm tên của cô.

 

Ẵ Anh tặng một cái lăc chân có kim cương khắc tên cô.

 

Hàng mi Diệp Linh run rẩy, nhìn anh: “Cái lắc chân này anh mua khi nào?”

 

Anh hẳn đã mua từ rất sớm, bằng không không thể nào trong thời gian ngắn như vậy khắc lên tên của cô.

 

Có Dạ Cần nhìn cô thật sâu, khàn khàn nói: “Lúc em 18 tuổi đã mua, vốn định tặng quà sinh nhật 18 tuổi cho em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play