Chương 182:

 

Diệp Linh đang đun nước nấu mì, nhưng cô vốn là cô gái mười đầu ngón tay không dính nước, chỉ một lát đã để bị bỏng.

 

Diệp Linh bị đau kêu lên một tiếng.

 

“Sao lại không cẩn thận như vậy?” Cố Dạ Cẩn vội chạy qua, cầm lấy ngón tay trăng trẻo của cô ngậm trong miệng mình.

 

Diệp Linh không giãy dụa, bởi vì cô đau thật.

 

Cô quan sát Có Dạ Cần vừa mới tắm xong, trên người cũng mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, tà áo không Sơ vin vào quần, để thả ra ngoài, mái tóc ẩm ướt che một nửa mát, trông Có Dạ Cần lúc này lại càng thêm phần tuần mỹ.

 

“Anh giải quyết như vậy à?” Diệp Linh hỏi.

 

Có Dạ Cần bỏ tay cô ra, không nhìn cô mà chỉ kéo tay cô xả dưới vòi nước lạnh: “Anh có nhanh hay không trong lòng em không tự biết?”

 

Diệp Linh không nói gì thêm.

 

“Em vào phòng bếp làm gì?”

 

“Nấu mì, em đói rồi.”

 

“Sao không gọi anh?”

 

“À không dám đâu, hôm nay em còn chưa kết thúc nhiệm vụ của mình, cũng không biết liệu có ngày nào đó anh sẽ không còn chiều em nữa, giống như phú nhị đại kia nói, bỏ mặc để em trở thành thứ đồ chơi của đám đàn ông kia, cho nên em mới không dám nhờ anh.”

 

Có Dạ Cần nhìn thoáng qua vẻ mặt của cô, sau đó ôm ngang cô lên, đặt xuống ghế salon ở phòng khách.

 

“Ngồi yên ở đây, để anh nấu mì cho em, chờ em ăn no bụng rồi anh sẽ ra ngoài mua thuốc mỡ cho em.”

 

Diệp Linh nhìn anh thành thạo lấy mì sợi ra nấu, trù nghệ rất khá.

 

Lúc Diệp Linh vẫn đang đánh mắt quan sát thì cửa chuông biệt thự định một tiếng kêu lên.

 

Có người gõ cửa.

 

Có Dạ Cẩn ở trong bếp cũng nghe thấy, anh quay người lại nhìn thấy Diệp Linh đang đứng cạnh cửa phòng bếp, sắc mặt hơi trắng.

 

“Sao vậy, ai ở bên ngoài?” Cố Dạ Cẩn hỏi.

 

Diệp Linh chỉ chỉ về phía ngoài cửa, mẹ anh tới.

 

Hai mắt Có Dạ Cần khẽ trầm xuống, tựa như vực sâu, nhưng biểu tình trên mặt vẫn không biến đổi, chỉ thản nhiên nói: “Em lên lầu đi, đóng cửa phòng lại.”

 

“Vâng.” Diệp Linh nghe theo.

 

Cố Dạ Cần ra mở cửa, bảo mẫu đỡ Cố phu nhân vào, mẹ ruột của Cố Dạ Cần đã bị tật hai chân hơn mười năm nay, vẫn luôn ngồi xe lăn.

 

“Dạ Cần, nghe nói tiểu tiện nhân Diệp Linh kia về Hải Thành rồi à?”

 

Cố phu nhân rất ghét Diệp Linh, cho nên vừa mới tiến vào đã mắng chửi Diệp Linh là tiểu tiện nhân.

 

Có Dạ Cần mím môi, bất động thanh sắc liếc tên bảo vệ áo đen một chút, người đó liền cung kính nói: “Phu nhân, thiếu gia, tôi đi xuống trước.”

 

Nói xong liền đi ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play