Chương 1829:
Lê Hương đột nhiên hơi xúc động, cô cảm thấy chuyện của cô và Mạc tiên sinh sắp qua rồi, thời kì của bọn nhỏ đang tới.
Mạc Họa là viên ngọc Mạc gia bọn họ nâng ở trong lòng bàn tay, phía trên còn có hai người anh trai cuồng cưng chiều em gái, cho nên, Tiểu Mạc Họa là tiểu công chúa chân chính.
Chỉ là, vị tiểu công chúa này không biết sẽ gặp phải người thế nào, diễn dịch tình tiết ra sao.
“Mạc Họa, hay lắm hay lắm ạ, con rất thích cái tên này, về sau mẹ cứ gọi con là Họa Họa nha!” Tiểu Mạc Họa biến thành một cổ động viên.
lề Ở cùng với cô con gái tri kỷ một chô, tâm tình Lê Hương liền tốt lên, lúc này hai mẹ con đi tới trạm chờ xe buýt, một chiếc xe buýt ngừng lại, tài xế hô: “Sắp về nhà rồi mau lên xe thôi, đây là chuyến xe cuối đây!”
Tiểu Mạc Họa hai mắt sáng lên: “Mẹ, cái xe này thật lớn, nhìn ngầu quá, chúng ta lên xe có được không ạ?”
Tiểu Mạc Họa xuất hành đều là xe riêng, cho nên nhìn thấy xe buýt cảm thấy rất mới lạ.
Lê Hương đương nhiên là sẽ không từ chối Tiểu Mạc Họa, cô gật đầu: “Được”
` Lê Hương ôm Tiêu Mạc Họa lên xe buýt, đưa tiền, sau đó ngồi ở một cái vị trí gần cửa sổ.
Vị trí này rất quen thuộc, cô từng ngồi, mấy năm trước ở Hải Thành, cô lên một chiếc xe buýt, ngồi ở vị trí này, Mạc Tuân lái xe thể thao theo đuổi cô.
Khi đó cũng là chuyến xe cuối về nhà như vậy, hiện tại cô mang con gái tới ngồi.
Tiểu Tinh Tinh chơi rất vui vẻ, cũng rất mệt rồi, Lê Hương lau mồ hôi cho cô bé, lại cho cô bé uống một chút nước, Tiểu Tinh Tinh rất nhanh đã ngủ trong lòng mẹ.
Lê Hương hôn trán con gái, sau đó . ) ngước mắt, đôi mắt sáng rơi trên cửa số xe buýt, bỗng cô nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, vẫn đồ sộ cao ngất như cũ.
Lê Hương ngắn ra, ánh mắt rơi vào trên thân ảnh kia cũng không dời được nửa phần, Mạc Tuân… Mạc Tuân…
Hình bóng này quen thuộc như: vậy, quen thuộc đến tận xương tủy, cô sẽ không nhận lầm.
Trong đôi mắt trong suốt của Lê Hương nhanh chóng ngưng kết một tầng hơi nước trong suốt, là vui vẻ, cô thực sự rất vui vẻ, đôi môi đỏ mọng kiều diễm chậm rãi cong lên, Mạc Tuân… Mạc Tuân đã trở về.
Anh rốt cục đã trở về!
Lê Hương hít cái mũi nhỏ đỏ bừng, : sau đó run rây vươn tay nhỏ bé, khẽ vuốt ve bóng người trên cửa sổ xe.
Nhưng, lòng bàn tay mềm mại cô mới vừa vuốt lên, bóng người cao ngất đó đột nhiên biến mắt.
Biến mất không thấy.
Chuyện gì xảy ra thế này?
Mạc Tuân đâu?
Tay Lê Hương chạm vào lên xe cửa sổ, cửa sổ xe lạnh như băng, không chút nhiệt độ, cô bỗng nhiên thức dậy, vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.
Anh không trở về.
Anh vẫn chưa trở về.
P Lập tức, hàng lệ trong mặt Lê Hương toàn bộ bừng lên, bờ vai gầy rung động, khóc không thành tiếng.
Trong khoảng thời gian này cô rất kiên cường, không nhắc đến chữ Mạc tiên sinh nào, thế nhưng trong lòng cô có một vết thương, đau không thể chạm vào, vừa chạm chính là đau tê tâm liệt phế.