Chương 1808:

 

“Công Chúa, lúc đầu chúng tôi đã tìm được chỗ ẩn thân của Mạc tiên sinh, thế nhưng lúc chúng tôi đi vào thì phát hiện, Mạc tiên sinh đã không thây đâu!”

 

Cái gì?

 

Lê Hương nhanh chóng chau hàng mày thanh tú, Mạc tiên sinh tại sao đột nhiên biến mắt?

 

Chuyện này rất kỳ lạ.

 

“Công Chúa,” Lúc này Tình Nhi nhanh chóng nói: “Công Chúa, không còn kịp nữa, chúng ta mau chóng trở về Lan Lâu đi!”

 

Nhưng là, Mạc tiên sinh không thấy đâu, cô muốn mang Mạc tiên sinh về, hiện tại Mạc tiên sinh còn ở chỗ này, sao mà cô đi được?

 

Trong lòng Lê Hương rồi loạn, , b hông biêt nên lựa chọn như thê nào.

 

“Công Chúal” Lúc này có người kêu ên: “Người mau nhìn!”

 

Lê Hương nâng đôi mắt trong vắt ên, chỉ thấy rặng mây đỏ khắp bầu trời, hiên đạo dị tượng.

 

Hàng mi nhỏ dài của Lê Hương run ên, con ngươi đột nhiên co rút.

 

“Công Chúa, đây là thế nào, bầu trời Hoa Tây sao lại biến thành như vậy, lúc bà bà chưởng giới vẫn còn sống đã từng nói, năm đó Tổ tiên Lan Lâu chúng ta hy sinh, lúc máu Lan Lâu nhiễm đỏ toàn bộ bờ sông Lạc Thủy này, cũng có thiên đạo dị tượng, máu đỏ đầy trời như vậy.” Tình Nhi nghỉ ngờ nói.

 

` „ ` Lê Hương nhìn bâu trời, lâm bâm nói: “Hiên Viên kiếm… bị rút ra rồi!”

 

Cái gì?

 

Tình Nhi chấn động: “Nhưng Công Chúa, Mạc tiên sinh là dòng máu Xích Tử duy nhất trên đời này, chỉ có Mạc tiên sinh mới có thể rút ra Hiên Viên kiếm, Mạc tiên sinh đã chết, hiện tại là ai đã rút Hiên Viên kiếm?”

 

Lê Hương lắc đầu, không biết, cô cũng không biết.

 

Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

 

“Công Chúal” Lúc này Tình Nhi ngạc nhiên hô lớn: “Công Chúa mau nhìn, : Lan Lâu xuât hiện! Chúc mừng Công Chúa, người rốt cục thực hiện di nguyện của tổ tiên năm đó, phục hưng Lan Lâu!”

 

Lê Hương thuận mắt nhìn lại, sương mù lượn lờ bên bờ sông Lạc Thủy đã hoàn toàn tán đi, Lan Lâu Cổ Quốc đẹp như tiên cảnh nhân gian đang ở một bờ sông khác, Lan Lâu xuất hiện.

 

Đêm nay tất cả mọi chuyện đã hoàn toàn thoát khỏi khống chế, Lê Hương đoán không được chuyện gì đang xảy ra, cả người cô đều rối loạn.

 

Lúc này xa xa truyền đến rất nhiều tiếng bước chân, ánh mắt Lê Hương chợt biến nghiêm: “Thượng Quan Đẳng mang người tới!”

 

“Công Chúa, chúng ta về nhà đi! Chúng ta có thể trở về nhà rồi!”

 

Về nhà.

 

Đúng vậy, cô phải về nhà rồi.

 

Lê Hương quay đầu nhìn thoáng qua hướng Hoa Tây, cô biết Mạc tiên sinh sẽ vĩnh viễn lưu tại nơi đây, thế nhưng, cô phải về nhà.

 

Cô còn có thể trở lại!

 

Thượng Quan Đằng mang người vội vã chạy tới bờ sông Lạc Thủy, chỉ thấy trên bờ sông có hai chiếc thuyền con, trên người Lê Hương mặc áo choàng trắng, yêu điệu đứng lặng ở đầu thuyền, hiển nhiên đang chờ gã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play