Chương 1803:

 

Mạc Tử Tiễn đi ra khỏi phòng, gió lạnh phía ngoài phất trên khuôn mặt tuần tú của anh, thồi tan một thân khô nóng.

 

Lúc này phía trước có người đi tới, là Thời Hi Ngọc.

 

Thời Hi Ngọc nhìn Mạc Tử Tiễn, chào hỏi một tiếng: “Mạc Thần y.”

 

Mạc Tử Tiễn không có tâm tình gì lớn, anh nhàn nhạt gật đầu một cái, sau đó liền đi.

 

Nha hoàn nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, Mạc Thần y lại từ trong phòng Lan Lâu Công Chúa đi ra, anh cả vừa mới chết, Mạc ề thân y đã không kịp chờ đợi muôn chiếm lấy người phụ nữ của anh cả mình, em thấy anh ta chính là một kẻ mặt người dạ thú, tiểu thư, người hãy cách xa loại người này một chút đi!!”

 

Thời Hi Ngọc nhìn hướng Mạc Tử Tiễn biến mát: “Cô sợ cái gì?”

 

“Tiểu thư, em đương nhiên là sợ Mạc Thần y bắt nạt người!”

 

Thời Hi Ngọc nhếch môi thành nụ cười nhàn nhạt mà châm chọc: “Yên tâm đi, Mạc Thần y không có chút hứng thú nào với tôi, anh ấy cuộc đời này “nước sông vô hạn, ta chỉ cần một gáo”*.

 

*Đại ý: Trên đời người ngàn vạn, tôi chỉ yêu mình em.

 

Ngày đại hôn đến rồi, Lê Hương mặc vào mũ phượng khăn vai, trên đầu đội khăn voan màu đỏ, mặc người thao túng.

 

Ma ma vui vẻ đi đến: “Cô dâu, giờ lành đã đến, chúng ta phải đi bái đường rồi.”

 

Lê Hương không phản kháng, người săn sóc cô dâu lôi kéo dây đỏ, dắt cô đi ra ngoài.

 

“Chờ một chút, váy cô dâu cần sửa sang một chút.” Lúc này một cô hầu gái chạy tới, chỉnh lại làn váy cho Lê Hương.

 

Rất nhanh, trong tay Lê Hương bị len lén bỏ vào tới một tờ giấy.

 

Cô hầu gái này…

 

Hàng mi Lê Hương run lên, cô biết người của cô tới rồi.

 

Người của Lan Lâu đã đến, tới đón cô đi trở về.

 

Mấy ngày nay Lê Hương án binh bất động, bởi vì hiện tại cô đang ở trong hoàng thành, tự do bị chế ngự, nếu như : tùy tiện hành động, nhât định sẽ có người vô tội hi sinh.

 

Cô giả vờ đáp ứng trận đại hôn này, cũng là bởi vì động tĩnh hôn lễ rất lớn, nhất định sẽ truyền tới tai người Lan Lâu, hơn nữa hôn lễ có khách khứa tập hợp, có thể thừa dịp loạn mà thoát, tối nay là cơ hội rời đi thật tốt.

 

Cô phải mang Mạc tiên sinh rời đi, trở về Lan Lâu!

 

Cho nên Lê Hương một mực chờ đợi, hiện tại, cô chờ đến lúc rồi.

 

Lê Hương không đổi sắc thu tờ giấy ở trong ống tay áo, sau đó cùng người săn sóc cô dâu đi ra ngoài.

 

Bên ngoài, tiếng chiêng rung trời, đập vào mắt đêu là màu đỏ chính thông, Mạc Tử Tiễn một thân thanh nhuận phong hoa đứng lặng ở đó.

 

Lúc này tâm phúc Ngũ Vũ đã đi tới, che ai thấp giọng nói: “Chủ tử, người Lan Lâu đến, vừa rồi đưa một tờ giấy cho Lê tiểu thư, xem ra Lê tiểu thư đêm nay sẽ rời đỉ.”

 

Mạc Tử Tiễn nghe được, thế nhưng trên khuôn mặt tuấn tú anh không có chút rung động nào, rất rõ ràng không có bất ÿ bất ngờ nào, anh đã đoán được.

 

Cô thông tuệ bực nào, sao có thể mặc anh bài bố?

 

Cô không muốn ở bên người anh, nhất định sẽ rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play