Chương 177:

 

Hoắc Tây Trạch là người hiểu rõ nhất Cố Dạ Cần chiều chuộng cô em gái Diệp Linh này như thế nào, từ nhỏ Diệp Linh đã vô cùng xinh đẹp, lúc đi học có một bạn nam uống say nên đã cưỡng ép ôm Diệp Linh, Có Dạ Cần đã tự mình động thủ, thiếu chút nữa đã đánh phé cậu ta.

 

Có Dạ Cần là thiếu chủ, ngoại hình tuần mỹ nhã nhặn, rất ít khi nổi giận, nhưng chỉ có Diệp Linh là có thể khiến anh mát khống chế.

 

Từ đó về sau mỗi lần họp lớp Cố Dạ Cẩn đều sẽ đi theo, anh mặc một thân đồ tây trang màu đen ngồi bên góc ghé salon, vừa chờ Diệp Linh vừa phê duyệt tài liệu.

 

Bạn học Diệp Linh bắt chuyện anh cũng sẽ kiên nhẫn trả lời, cuối cùng còn để thư ký đi thanh toán trước, người đàn ông anh tuấn tài giỏi như vậy không thiếu nữ nào có thể chống cự được, thi thoảng mọi người lại đỏ mặt liếc trộm sang phía anh.

 

Sau đó tất cả mọi người đề biết Diệp Linh có một người anh trai, tên là Có Dạ Cần.

 

Có Dạ Cần chiều chuộng Diệp Linh, toàn bộ Hải Thành đều biết.

 

“Diệp Linh, mọi người đều đang chờ câu trả lời này, rốt cuộc cô còn lần đầu tiên hay không, đã chấp nhận chơi nói thật hay mạo hiểm mà lại không dám tiếp à?”

 

Lúc này Hoắc Tuyền ghen ghét lên tiếng.

 

Diệp Linh ngắng mặt lên, nhìn Hoắc Tuyền một chút: “Không phải tôi không dám chơi, mà là do cô đợi không được, bây giờ tôi sẽ trả lời, lần đầu tiên của tôi…

 

Toàn trường trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều nín hơi chờ đợi đáp án của Diệp Linh.

 

Nhưng Diệp Linh còn chưa nói ra, bộp một tiếng, có người ném bài trong tay ra.

 

Mọi người giật nảy mình, nghe thấy tiếng động liền quay lại thì thấy Cố Dạ Cẩn ném bài trong tay ra.

 

Có Dạ Cần rít một hơi thuốc, dưới làn khói lượn lờ nhẹ nhàng nhìn Tôn thiếu một cái, hờ hững nói: “Có ý gì vậy, bài của tôi còn chưa lật ra, không muốn cho tôi chơi à?”

 

Mọi người cúi đầu nhìn xem, lá bài trong tay Cố Dạ Cần là cây A.

 

 

Lập tức cũng có người phụ họa theo: “Đúng thế, nếu như Cố thiếu vẫn còn lần đầu tiên thì chẳng nhẽ là một chàng trai ngây thơ à?”

 

Bầu không khí lại nóng lên, có người lên tiếng: “Vấn đề này không tính, Cố thiếu, có bản lĩnh thì nói cho chúng tôi biết người phụ nữ đầu tiên của anh là ai?”

 

Hoáắc Tây Trạch trợn trắng mắt, đúng là đồng đội ngu như heo, mặc dù anh không dám xác định người phụ nữ đầu tiên của anh Diệp Cẩn có phải Diệp Linh hay không, nhưng vấn đề này quá nhạy cảm rồi.

 

Hoắc Tây Trach vỗ một cái xuống bàn, lớn tiếng cười nói: “Không được, đã chơi nói thật hay mạo hiểm thì phải chơi thật kích thích, anh Dạ Cần, mau nói cho bọn em biết anh có bao nhiêu người phụ nữ.”

 

Có Dạ Cần từng có bao nhiêu người phụ nữ.

 

Lê Nghiên Nghiên cùng Hoắc Tuyền đều nhìn về phía Cố Dạ Cần.

 

Diệp Linh bên phía đối diện cũng ngước mắt lên, đôi mắt ngập nước nhìn thẳng anh, tựa hồ cũng thấy hứng thú với vấn đề này.

 

Cố Dạ Cần rít thêm một hơi thuốc, sau đó ánh mắt nhìn sang, như có như không liếc Diệp Linh một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play