Chương 1779:
Lê Hương mở đôi mắt nhập nhèm ra, ân phím nhận nghe điện thoại: “Alo.”
“Lê Hương,” Giọng nói mèm mại của Mạc Tử Tiễn từ bên kia truyền tới: “Đừng ngủ nữa, nên tỉnh lại thôi, hôm nay là sinh nhật của em đó, sinh nhật còn chưa kêt thúc mà.”
Lê Hương lười biếng, không muốn di chuyền.
“Anh còn chưa tặng quà sinh nhật cho em, Lê Hương, ra ngoài đi, anh chuẩn bị cho em một phần quà sinh nhật này.”
Mạc Tử Tiễn vì cô chuẩn bị một phần quà sinh nhật.
Lê Hương nhanh chóng đứng dậy: “Dạ, em ra ngay đây.”
Lê Hương xuống giường, đi ra ngoài.
Cô cũng không biết phần quà sinh nhật này là cái gì, thế nhưng trong khoảng thời gian này Mạc Tử Tiễn vì cô làm tất cả, cô đã rất cảm kích, tuy là cô xem Mạc Tử Tiễn thành bạn bè thật sự, thế nhưng cô cũng không muốn liên lụy Mạc Tử Tiễn, cho nên, cô chẳng máy chốc sẽ đi.
Lê Hương đi ra biệt thự, đi tói trên sân cỏ, rât nhanh, bước chân của cô đột nhiên cứng đờ, dùng lại.
Bởi vì ở phía trước cô thấy được một bóng người anh tuân, quen thuộc như vậy.
Quen thuộc tận xương.
Đôi đồng tử trong suốt của Lê Hương đột nhiên co rụt, trực tiếp dao động ngay tại chỗ, Mạc Tuân!
Không phải, hiện tại nói đúng hơn là, Thượng Quan Tuân, anh đã trở vê hoàng thât rôi.
Lê Hương thật không ngờ lại ở chỗ này gặp được anh, giữa anh và cô cách một vực sâu không cách nào Vượt qua, vậy mà anh đột nhiên xuất hiện ở trước mắt cô.
Mới trước đây không lâu, cô còn ước, điều ước sinh nhật 24 tuổi của cô đó là có thể gặp anh một lần.
Hiện tại điều ước đó đã linh ứng.
Thượng Quan Tuân thân cao chân dài đứng lặng bên cửa xe, dưới ngọn đèn sáng rực từ phía sau độ qua, dát cho anh lên một tâng viên Vàng.
Một tay đút trong túi quần, giữa hai ngón tay thon dài của anh kẹp một điều thuốc, phả ra từng làn khói trắng.
Lập tức, bốn mắt nhìn nhau.
Thượng Quan Tuân nhắc chân dài đi tới, dừng ở trước mặt cô.
Bàn tay nhỏ xuôi ở bên người Lê Hương siêt thành quyên: “Mạc tiên sinh, đã lâu không gặp.”
Cô nhạt nhẽo chào hỏi một tiếng.
Thượng Quan Tuân hút một hơi thuốc, sau đó đem môi mỏng nhếch thành đường vòng cung cưng chiều, anh cắt tiếng: “Ừm,”
Lê Hương không biết nói gì.
Lúc này Thượng Quan Tuân chậm rãi phun làn khói trong miệng lên khuôn mặt nhỏ của cô.
Tuy là tránh được mũi miệng cô, thế nhưng mùi thuốc lá nồng nặc làm cho mặt Lê Hương nhanh chóng cháy lên.
Anh là cố ý đúng không!
Lê Hương cắn răng lên đôi môi đỏ mọng: “Vậy em đi trước nhé.”