Chương 1777:

 

Nhìn bầu trời đỗ xuống cơn tuyết nhỏ, tinh thuần thánh khiết như vậy, tâm tình Lê Hương từ từ tốt lên.

 

Cô lộ ra ý cười vui vẻ đã lâu.

 

Tuy vẫn tiếc nuối.

 

Nếu như có thể cùng Mạc tiên sinh cùng nhau xem trận tuyết này thì tốt rồi, cô còn có thẻ cho đắp người tuyết cho Mạc tiên, cùng anh ném tuyết.

 

Lê Hương cảm thấy hơi mệt, thân thể nhỏ nanh nghiêng qua, nhẹ nhàng tựa cái đầu nhỏ vào trên bờ vai anh tuần của Mạc Tử Tiễn.

 

Cô nhắm nghiền hai mắt.

 

Cô đã ngủ rồi, bởi vì Mạc Tử Tiễn nghe được hơi thở mềm nhẹ của cô, phả bên tai anh.

 

Anh chậm rãi nghiêng mặt, nhìn cô.

 

Không biết nhìn bao lâu, anh giơ tay, muốn khẽ sờ lên khuôn mặt nhỏ ấy.

 

Lúc này Lê Hương trong lúc ngủ mơ di chuyển đôi môi đỏ mọng, tràn ra tiêng nỉ non mềm mại: “Mạc tiên SÌNH….

 

Cô đang gọi Mạc tiên sinh.

 

Cô tâm tâm niệm niệm đều là Mạc Tuân.

 

Tay khựng lại, cứ như vậy cứng đờ giữa không trung.

 

Mấy giây sau, Mạc Tử Tiễn nhàn nhạt thu tay về, khóe môi móc ra độ cung nhọợt nhạt mà mềm mại, anh cầm sách trong tay lên.

 

Hoa tuyết bay tán loạn, anh cứ như vậy ngồi ở trên xích đu, tay nâng dù đen bảo vệ người trong ngực để gió tuyết bát xâm, hơn nửa đầu vai anh lại bị hoa tuyết rơi ướt nhẹp.

 

Đôi giày da như có như không thoáng chạm lên mặt cỏ, xích đu khẽ đu đưa, chiếc váy hồng nhạt của Lê Hương trong cơn gió tạo ra từng đường cong mềm mại.

 

Hết thảy đều tốt đẹp như vậy.

 

Bên ngoài lại rối loạn, Hoa Tây chín giờ, vô số danh môn thục viện đầy ra cửa sổ trong phòng, nhìn trận tuyết xuất hiện giữa trời thu một cách kỳ lạ.

 

– Oa, mùa thu mà lại có tuyết, thật là đẹp và lãng mạn quá.

 

– Thu sao lại có tuyết nhỉ?

 

– Không biết, đoán chừng là có chàng hoàng tử nào dỗ cho công chúa cười rôi!

 

– Không bằng, chúng ta đi ném tuyết đi Lúc này trong hoàng thành, một chiếc xe chống đạn phiên bản dài sang trọng đang chờ, Thượng Quan Đẳng nhiệt tình nhìn Thượng Quan Tuân và Thời Hi Ngọc: “Tuân, không nghĩ tói con và Hi Ngọc phát triển nhanh như vậy, ta thật cao hứng, đêm nay các ngươi đi hẹn hò đi! Chơi vui vẻ một chút.”

 

Hiện tại Thượng Quan Tuân và Thời Hi Ngọc đứng chung một chỗ, hai người nhìn Thượng Quan Đẳng, sau đó xoay người lên xe.

 

Chiếc xe chống đạn phóng đi.

 

Trong xe, mặt Thượng Quan Tuân không chút thay đổi: “Thời tiểu thư, đêm nay vì sao cô hẹn tôi?”

 

Gương mặt mỹ lệ làm rung động lòng người của Thời Hi Ngọc lộ ra nụ cười: “Thượng Quan Điện Hạ, tôi là được người phó thác, mang anh ra khỏi hoàng thành.”

 

“Ah? Phải không? Ai cũng biết ánh mắt Thời tiểu thư rất cao, hai người chúng ta cũng không ai thuận mắt ai, hiện tại không biết rốt cuộc có ai có nhân tình lớn như vậy, có thể để cho Thời tiêu thư vì anh ta làm việc.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play