Chương 1770:
Lê Hương lặng lặng đứng ở bờ sông, trên sông đậu một chiếc thuyền, Tình Nhi đứng ở đầu thuyền, đang phát tay: “Công Chúa, tạm biệt.”
Gió mát thổi đến, phất động tắm màng trên khoang thuyền, chỉ thấy bên trong lặng lặng nằm năm người, bà bà và tứ nương, khuôn mặt bọn họ an yên nằm ở nơi đó, thay quần áo sạch sẽ, như thể chỉ đang ngủ.
Thuyền đã tới rồi, dẫn bọn họ về nhà, trở về Lan Lâu.
Trong đôi mắt Lê Hương tràn ra vài phần đau khổ, cô nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”
“Công Chúa, người chừng nào trở về, người đi theo chúng thần đi!, Hiện tại Thượng Quan Đằng phong tỏa toàn thành, ở lại chỗ này rất nguy hiểm.” Tình Nhi khuyên nhủ.
Lê Hương lắc đầu: “Tôi biết bây giò chỗ này rất nguy hiểm, cho nên các cô toàn bộ rút lui khỏi Hoa Tây đi, tôi một mình ở lại chỗ này, tôi còn có một số việc muốn làm, xong xuôi sẽ lập tức trở về.”
“Nhưng Công Chúa, một mình người ở chỗ này…”
Lê Hương giơ tay lên, cắt đứt Tình Nhi lo lăng: “Tình Nhi, đi thôi, mang bà bà và tứ nương vê nhà.”
Tình Nhi chỉ có thể gật đầu: “Công Chúa, tạm biệt.”
Thuyền nhỏ rất nhanh đã đến vào lòng sông, biến mắt không thấy.
Lê Hương lặng lặng đứng lặng ở bờ sông trong chốc lát, sau đó cô xoay người, một giây kế tiếp một thân ảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng liền xông vào trong tầm mắt cô.
Mạc Tử Tiễn.
Hôm nay Mạc Tử Tiễn mặc áo choàng đen, sắc đen càng tôn lên tuần nhan như ngọc của anh, khí chất Mạc Tử Tiễn vẫn rất sạch sẽ, trời sinh mang theo khí độ chỉ thế gia công tử mới có, anh không biết đã đứng ở nơi đó từ khi nào, vẫn đứng phía sau Lê Hương, lắng lặng nhìn cô, chờ cô.
Lê Hương khựng lại: “Tử Tiễn, sao anh lại tới đây, không phải em đã nói sau khi vào Huyền Võ Môn chúng ta liền mỗi người mỗi ngã sao, em sợ mang tới nguy hiểm cho anh.”
Đôi đồng tử đen diệu sáng của Mạc Tử Tiễn nhìn cô, thanh âm mềm mại: “Không có gì phải lo, nơi này có người của anh, chúng ta có thể trốn khỏi không trở ngại.”
Lúc này thủ lĩnh Huyền Võ Môn chạy tới, cung kính nói: “Mạc Thần y, tôi mang hai người đi.”
“Được.”
Lê Hương theo Mạc Tử Tiễn rời đi, quả nhiên có thủ lĩnh Huyền Võ Môn dẫn đường, một đường đi rất thông suốt.
Lê Hương nghĩ thầm, đại khái Thượng Quan Đằng nằm mơ cũng không nghĩ tới gã ở bên ngoài phong tỏa toàn thành, mà cô lúc này lại nghênh ngang tiêu sái đi trên đường lớn Huyền Võ Môn.
“Tử Tiễn, anh và vị thủ lĩnh Huyền Võ Môn này quen biêt thê nào vậy?” Lê Hương tò mò hỏi.
“Anh đã từng đã cứu vợ của vị thủ lĩnh này, nên anh ta đôi với anh có chút cảm kích.” Mạc Tử Tiễn đáp.
Lê Hương nhìn ra được, vị thủ lĩnh Huyền Võ Môn này đối với Mạc Tử Tiễn không chỉ là cảm kích, còn có sùng bái và kính yêu, bằng không anh ta cũng sẽ không mạo hiểm lớn tiên bọn họ ra ngoài như vậy.
Làm bác sĩ, có dao trong tay thật ra lại là vũ khí lợi hại nhât trên đời này.
Mấy năm này, anh dường như quen biết được rất nhiều người.
Đôi mắt trong vắt của Lê Hương rơi trên khuôn mặt tuần tú Mạc Tử Tiễn, ngắm kỹ anh.
Mạc Tử Tiễn nghiêng mặt, thấy cô ngẹo cái đầu nhỏ, đôi mắt đen láy ươn ướt dừng trên mặt anh, anh không khỏi câu môi, trên gương mặt là không cách nào che giấu vẻ mềm mại: “Nhìn gì thế?”