Chương 1765:
Mạc Tử Tiễn nhớ tới hơn bốn năm trước trong căn cứ dưới lòng đất, Lê Hương không hè từ bỏ anh, vậy hiện tại sao anh dám vứt bỏ cô?
“Đáng.” Mạc Tử Tiễn nói.
Vì cô, tất cả đều đáng giá.
Ngũ Vũ đặt một phần hồ sơ niêm phong ở trên bàn làm việc: “Chủ tử, căn cứ tình báo, dòng máu trên người Mạc Tuân rất đặc thù, chính là dòng máu Xích Tử, với cừu hận giữa Hoa Tây và Lan Lâu, Mạc Tuân và Lê tiểu thư sợ rằng đời này đều không thẻ tiến tới với nhau.”
Nói Ngũ Vũ thận trọng nhìn dung nhan tuần mỹ kia của Mạc Tử Tiễn: “Chủ tử, nếu như anh thích Lê tiểu thư, thì hiện tại… là một thời cơ tốt.”
Thừa lúc vắng mà vào.
Mạc Tử Tiễn nhìn thoáng qua hồ sơ phong kín trên bàn làm việc, cũng không nói lời nào, không ai biết anh đang suy nghĩ cái gì, im lặng mấy giây sau anh mới cắt giọng: “Ngày mai tôi muốn thấy báo cáo kiểm tra máu của Mạc Tuân.”
Ngũ Vũ khựng lại, chủ tử nhà mình tại sao muốn báo cáo kiểm tra máu của Mạc Tuân?
Lẽ nào chủ tử là muốn phân tích dòng máu đặc thù của Mạc Tuân?
Vì sao?
Chủ tử suy nghĩ cái gì?
Mặc dù Ngũ Vũ có rất nhiều nghi vấn, nhưng anh ta một chữ cũng không dám hỏi, chỉ có thể cung kính gật đầu: “Vâng ạ.”
Hiện tại Mạc Tử Tiễn tung hoành toàn bộ y giới, nắm trong tay hệ thống bộ gen khổng lồ nhất toàn cầu, muốn số liệu máu trên người Mạc Tuân, rất đơn giản.
Mạc Tử Tiễn đi ra thư phòng, đi tới phòng của Lê Hương, bên trong người làm nữ mới vừa lui ra ngoài, trong tay bưng tổ yến.
Tổ yến không hề động đến, rất rõ ràng Lê Hương một ngụm cũng không ăn.
“Tiên sinh, Lê tiểu thư nói cô ấy không đói bụng.” Người làm nữ khổ SỞ nói.
Mạc Tử Tiễn tự tay nhận láy tổ yến: “Đi xuông đi.”
“Vâng.” Người làm nữ lui xuống.
Mạc Tử Tiễn bưng tổ yến đẩy cửa phòng ra, anh liếc mắt liền thấy được Lê Hương, hiện tại Lê Hương ngôi trên thảm lông trước của sỏ sát, cô co chân, hai tay ôm đầu gói của mình, đôi mắt trong vắt kia nhìn ngoài cửa sổ, yên lặng đang ngắn người.
Mạc Tử Tiễn đi tới, ngồi xuống bên người cô: “Đang suy nghĩ cái gì?”
Trong con ngươi tan rã của Lê Hương chậm rãi có tiêu cự, cô quay đầu nhìn Mạc Tử Tiễn: “Tử Tiễn, cám ơn anh đã cứu em, nhưng anh đừng nên tham dự vào, như vậy rất nguy hiểm.”
Mạc Tử Tiễn nhàn nhạt câu môi mỏng, mêm mại cười nói: “Anh tưởng… chúng ta là bạn.”
Lê Hương cong môi, nở nụ cười.
“Sau này em có tính toán gì không?”
Lê Hương cảm thấy trên người rât lạnh, cô dùng hai cánh tay ôm lây chính mình, muốn cho chính mình một chút ám áp: “Em muốn mau chóng chạy về Lan Lâu.”
Lúc này trở về Lan Lâu, cô sẽ kế thừa ngôi vị Nữ Vương rôi.
Mạc Tử Tiễn lẳng lặng nghe, Lê Hương lại nói: “Nhưng… trước khi trở về Lan Lâu, em còn có một số việc phải làm, có vài kẻ phải giải quyết.”