Chương 1763:
Những lời này đều nói trúng tim Thượng Quan Đằng, hơn nữa Thượng Quan Đằng hết sức kiêng dè Lê Hương, hiện tại gã đã lựa chọn hợp tác cùng Giao Nhân Tộc, hôm nay nhất định phải để Lê Hương chết ở chỗ này.
Thượng Quan Đẳng vung tay lên: “Người đâu, lên! Nếu như bọn nó phản kháng, vậy… giết không chừa một đứa!”
Thượng Quan Đẳng lộ ra vẻ ngoan ý âm lệ.
“Tuân mệnh!” Thủ hạ Thượng Quan Đăng mang tới liên động thủ.
Bà bà nhanh chóng nói: “Bảo vệ Công Chúa! Mau hộ tông Công Chúa rời đi!”
Nơi này là Hoa Tây, là địa bàn của Thượng Quan Đẳng, hiện tại Thượng Quan Đẳng lại sai người bao vây nơi đây, tình thế rất bát lợi, Nguyệt Nương kéo Lê Hương: “Công Chúa, chúng ta đi mau!”
Lê Hương kéo bà bà: “Bà bà, chúng ta cùng đi!”
Bà bà lúc này đẩy Lê Hương ra: “Lê Hương, con đi trước đi, bà đi saul”
Nguyệt Nương phá cửa sổ: “Công Chúa, không còn kịp rồi, quyết định thật nhanh, chậm trễ sẽ loạn, chúng ta đi mau!”
Lê Hương quay đầu nhìn thoáng qua, bà bà chưởng giới còn có Hoa Nương Hảo Nương Viên Nương đều đã lâm vào vòng vây của Thượng Quan Đằng, thế phòng ngự càng ngày càng thu hẹp, hôm nay nhất định là một hồi tử chiến.
Viền mắt trắng nõn của Lê Hương đột nhiên đỏ lên, cũng là vào thời khắc này cô mới ý thức được rõ ràng nỗi cừu hận giữa Hoa Tây, Lan Lâu và Giao Nhân, sợ rằng khó có được ngày hoà giải.
“Công Chúa, cần thận!” Lúc này Hoa Nương đột nhiên hét lên một tiêng.
Lê Hương ngắng đầu, chỉ thấy tay phải Giao Nhân Tộc Công Chúa cầm cung, tay trái cài tên: “vút” một tiếng, mũi tên nhọn bay ra ngoài, lao vun vút về phía trái tim cô.
Con ngươi Lê Hương co rụt, một giây ké tiếp “phụt” một tiếng, tiếng tên nhọn căm vào máu thịt vang lên, loại thanh âm này làm người ta sỏn cả gai óc.
Lê Hương kinh ngạc nhìn phía trước, bà bà chạy đến cản mũi tên cho cô, hiện tại mũi tên nhọn đã xuyên vào trái tim bà bà.
Thời gian dường như dừng lại, bà bà chậm rãi lăn thân thể bà, bà dùng một ánh mắt nghiêm khác lại thương yêu như ngày thường nhìn Lê Hương: “Lê Hương, đừng… trách…
trách bà bà lòng dạ ác độc… bà bà đi rồi, Lan Lâu… liền… giao cho con…
trở về, làm nữ vương, vạn dặm thiết ky xóa nỗi nhục, phục hưng Lan Lâu… Lê Hương, con đường của con… vừa mới bắt đầu…”
Nói xong, bà bà hộc ra một ngụm máu tươi, trực tiếp ngã trên mặt đắt.
Lê Hương đã không còn hít thỏ, hàng mi khẽ run, trong hốc mắt từng giọt lệ rơi xuông: “Bà bài”
“Công Chúa!” Viền mắt Nguyệt Nương đỏ bừng kéo Lê Hương, Chúng ta đi nhanh đi!”
Nguyệt Nương mang theo Hạ Tịch ; Quán từ cửa số nhảy xuông, trực tiếp rơi xuống trên đất bằng.
Thế nhưng nơi đây cũng đã bị bao vây, Nguyệt Nương một tay đầy Lê Hương ra: “Công Chúa, tôi chỉ có thê hộ tống người tới đây, người mau chạy, đừng quay đầu lại!”
Lê Hương lảo đảo một cái, hai tay nhỏ xuôi ở bên người siết thành quyền thật chặt, cô chịu đựng viền mắt mơ hồ, xoay người chạy.
Cô không dám quay đầu, thế nhưng dẫu cơn gió mạnh thét gào mạnh bên tai, tắt cả thanh âm đều nghe rõ ràng như vậy, Hoa Nương, Hảo Nương và Viên Nương trên lầu toàn bộ ngã xuống trong vũng máu.
Các cô ây ra sức đánh một trận, vì cô mở ra một con đường máu.