Chương 172:

 

Lúc này Hoắc Tây Trạch từ trong phòng chạy ra: “Chết rồi, anh Dạ Cẩn, em vừa nhìn thấy Lê Hương uống hết một ky Cocktail, là One-night-stand, loại rượu em mới nhập về, kẻ nào không có mắt dám mang đến đây, Nhị ca có thể đánh chết em hay không?”

 

One-night-stand, dịch ra là tình một đêm, có nghĩa là rượu thúc tình.

 

Lê Nghiên Nghiên biến sắc, không nghĩ tới Lê Hương lại uống rượu thúc tình, như vậy đêm nay cô ta với Mạc Tuân… Có Dạ Cần không nói lời nào, xoay người rời đi.

 

“Anh Dạ Cần, anh đi đâu vậy?”

 

Cái này còn cần phải hỏi sao, Cố Dạ Cẩn đương nhiên là đi tìm Diệp Linh.

 

Lê Hương uống One-night-stand, vậy Diệp Linh có uống hay không?

 

 

“Diệp mỹ nhân, hai năm này cô cũng đã trở thành đại minh tinh rồi, bọn tôi chỉ có thể gặp cô trên TV mà thôi, hôm nay trùng hợp gặp mặt như vậy, để tôi mời cô một chén.” Phú nhị đại cười dâm tà nói.

 

Diệp Linh đứng yên tại chỗ, đôi mắt ngập nước ngắng lên nhìn phú nhị đại: “Đàn ông muốn mời tôi uống một chén có nhiều lắm, anh tính là cái thá gì chứ?”

 

Gương mặt phú nhị đại trầm xuống: “Diệp Linh, cho cô chút mặt mũi mà cô còn không nhận, không phải chỉ là một con hát à, cái loại ai ra giá cao thì bồi uống rượu mà.”

 

Diệp Linh cong môi cười: “Nếu biết tôi đã có giá thị trường, vậy sao anh không đi hỏi thăm một chút xem, muốn uống rượu với tôi, thì phải xem tiền trong túi anh có đủ hay không.”

 

“GộI”

 

Phú nhị đại cảm thấy nhục nhã vô cùng, trước kia Diệp Linh nhu thuận mềm mại giống nụ hoa được bao bọc dưới cánh chim của Cố Dạ Cần, mà bây giờ Diệp Linh lại trở nên cao lãnh kiêu căng, quyến rũ lãnh diệm, tựa như một đóa hoa hồng có gai sắc.

 

Phụ nữ như vậy càng kích thích dục vọng chỉnh phục của đàn ông.

 

Tên phú nhị đại lộ ra ánh mắt hèn mọn: “Diệp Linh, suy cho cùng cô cũng chỉ là con gái nuôi mà thôi, hai năm nay xuất đạo đều nhờ có Cố Dạ Cần che chỏ, một đường hộ giá cho cô, tốt nhất là cô hãy đảm bảo mình vĩnh viễn được Có Dạ Cần sủng ái, còn néu đợi đến khi bị vứt bỏ, dựa vào gương mặt và thân hình này, cô chỉ có thể biến thành đồ chơi của đàn ông mà thôi.”

 

Diệp Linh nhìn tên phú nhị đại kia nói: “Là phụ nữ, làm sao để có được sự sủng ái của Cố Dạ Cẩn thì là chuyện của tôi, còn đàn ông như anh, thì phải nghĩ cách làm sao để đánh bại Cố Dạ Cẩn, sau đó trở thành kim chủ của tôi, chứ không phải chờ ở sau lưng Có Dạ Cần nhặt xương, tôi xem thường anh.”

 

Phú nhị đại không nghĩ Diệp Linh lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, thật sự là đâm vào tử huyệt của anh ta, dù sao chỗ này cũng không có ai, nếu anh ta định làm gì cô thì cũng sẽ không có ai phát hiện.

 

Tà niệm này một khi được sinh ra thì không thể ngăn chặn lại được, tên phú nhị đại liền đi lên túm chặt lấy tay Diệp Linh: “Diệp Linh, hôm nay tôi muốn nếm thử xem mùi vị của đệ nhất mỹ nhân Hải Thành rốt cuộc mê hồn tới mức nào.”

 

Diệp Linh cười lạnh, thời điểm bàn tay mập ú đưa qua, cô vẫn đứng yên tại chỗ, không hề cử động.

 

Một giây sau, một giọng nói lạnh thấu xương từ phía sau lưng truyền tới: “Cậu thử động vào em ấy một chút xem.”

 

Bàn tay của phú nhị đại cứng đờ giữa không trung, cuối cùng không dám tiền lên nửa bước, anh ta ngước mắt lên chỉ thấy Có Dạ Cần đang bước tới gần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play