Chương 1717:

 

*Câm miệng!” Ông từ trong răng bật ra hai chữ lạnh lẽo.

 

Lâm Thủy Dao dùng sách che nửa mặt mình, chỉ lộ ra đôi mắt đen láy ươn ướt, nhìn dáng vẻ ông túng quẫn, bà cười đến run rầy cả người.

 

Lệ Quân Mặc vô cùng buồn bực về tới ghế sa lon của mình.

 

“Lệ tổng, nói cho anh một chuyện, tôi đã ở đây hai ngày rồi, ngày mai tôi phải đi.”

 

Cái gì?

 

Bà ngày mai phải đi?

 

Lệ Quân Mặc đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng, tuy là bà chỉ ở đây hai ngày, nhưng ông đã quen trong phòng của mình có một người thơm mềm như ngọc.

 

Buổi tối ông về đến nhà, đều thấy ngọn đèn vàng ấm, nghe được đều là tiếng cười vui vẻ của bà và lão phu nhân.

 

Dáng vẻ khéo léo bà dỗ lão phu nhân vui vẻ, dáng vẻ vừa kiều vừa hoạt khi diễn trò với ông, còn có vẻ bát tinh ranh khi nói lời cọt nhã với ông, cũng làm cho ông hết sức… vui vẻ.

 

Ông dĩ nhiên muốn cuộc sống như thế có thể kéo dài.

 

Nhưng, hiện tại bà đột nhiên nói với ông, bà ngày mai phải đi.

 

Ánh mắt Lệ Quân Mặc rơi trên văn kiện trong tay, dường như đối với đề tài này cũng không thèm để ý, sau máy giây im lặng, ông như thờ ơ nói: “Cô đột nhiên đi, phải nói với lão phu nhân như thế nào?”

 

*Tôi vừa rồi đã nói với lão phu nhân, tôi phải đi làm việc, lão phu nhân rất hiểu và ủng hộ, còn nói phụ nữ chúng ta phải có sự nghiệp của mình, lão phu nhân cho phép tôi đi rôi.”

 

Xem ra bà quyết tâm phải đi, lão phu nhân cũng biết, ông là người biết đến cuối cùng.

 

Lệ Quân Mặc từ trong văn kiện ngắng đầu, cặp mắt phượng kia rơi trên gương mặt rực nắng của bà: “Cô muốn đi làm việc gì?”

 

“Cái này…”

 

Có thể nói cho ông biết sao?

 

Làm sao nói cho ông biết?

 

Nói bà muốn đi làm tú bà ư?

 

NOI “Bí mật.” Lâm Thủy Dao cười nói.

 

Không nói thì không nói, dù sao Lệ Quân Mặc cũng không coi trọng cái nghề mà bà muốn làm lắm.

 

Không lâu sau, Cung Phượng Vũ của Lâm Thủy Dao tưng bừng khai trương, còn dẫn con gái của mình Lê Hương và Diệp Linh cùng đám mỹ nhân đến dự, oanh động toàn bộ giang hồ, Lệ Quân Mặc: “…”

 

“Ba” một tiếng, Lệ Quân Mặc khép lại văn kiện, trực tiếp ném trên bàn: “Cô đi đi, đi nhanh lên, không ai giữ cô, ngủ!”

 

Ông nằm trên ghé sa lon, hai mắt nhắm nghiền.

 

*.” Lâm Thủy Dao lần nữa lảo đảo trong gió, ông lại thế nào, tại sao lại tức giận?

 

Con người này thật khó hầu hạ.

 

“Lệ tổng, tôi còn có một việc muốn nói với anh, tôi đã dựa theo hẹn lừa được lão phu nhân rồi, anh chắc có thể thanh tịnh một đoạn thời gian, vậy anh không có vật gì phải trả lại cho tôi à.” Lâm Thủy Dao ám chỉ nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play