Chương 1695:
Lê Hương chậm rãi ngẳng đầu: “Chưa trải qua nỗi khổ của người khác, chớ khuyên họ sống thiện, Tử Tiễn, em không muốn khuyên anh, anh có một nghìn một vạn lý do trách bọn họ, Bác Mạc thờ ơ sơ nhạt, Dì Anh Lạc vắng mặt, bà nội thiên vị với Tuân, trong bọn họ bất cứ người nào đối với anh mà nói thậm chí cũng không bằng Liễu Chiêu Đệ, chí ít… Liễu Chiêu Đệ đã từng toàn tâm toàn ý yêu anh.”
“Đời trước giữa tình thù ân oán, anh là người vô tội nhất, cũng là người bị hại lớn nhát, làm bố mẹ, Bác Mạc và dì Anh Lạc vắng mặt cả cuộc đời anh, về sau, cũng không trở lại.”
“Em không phải muốn khuyên anh cái gì, đứa trẻ đi ra gia đình phức tạp trong ánh mắt đều là quang, phần hạnh phúc kia là nương theo cả đời, mà có vài đứa trẻ, đang dùng trọn đời chữa lành hét tuổi thơ của chính mình, Tử Tiễn, em không hy vọng anh trở thành kiểu người thứ hai, chấp niệm lớn nhất nhân sinh thật ra là bỏ qua chính bản thân anh. em chỉ hy vọng sau này anh có thể tìm thời gian chậm bước chân của mình lại, chậm một chút nữa, đọc thử câu chuyện của Bác Mạc và dì Anh Lạc, nghe một chút thanh âm bọn họ lưu lại, tuy là bọn họ chưa từng tham dự: vào nhân sinh của anh, nhưng anh, cũng là đau đớn cùng tiếc nuối lớn nhất của bọn họ, để gió xuân từng thổi qua bọn họ, từ từ phất qua mặt anh.”
Lê Hương không có bất kỳ tư cách cũng không có lập trường nói cái gì với Mạc Tử Tiễn, mọi người Mạc gia, ngoại trừ cô Nhân Nhân, đều nợ đứa bé này.
Trước khi bọn họ đi một đêm, đã cùng Mạc Từ Tước và Anh Lạc ăn bữa tối cuối cùng, thế nhưng Mạc Tử Tiễn thì sao?
Anh rời khỏi Mạc gia đã rất nhiều năm, về sau… sợ rằng khó trở về nữa.
Đột nhiên nghe nói tin dữ của Mạc Từ Tước và Anh Lạc, cả người Mạc Tử Tiễn đều là ngây ngây, ngô ngô, anh kỳ thực không có quá nhiều cảm xúc, giống như một người máy, chạy vê, cho đên một giây trước.
Nghe được tiếng nói mềm mại của Lê Hương, trong lồng ngực Mạc Tử Tiễn nhanh chóng dâng lên tình cảm, tình cảm đó tới hung mãnh mà kịch liệt, trong nháy mắt bao phủ anh.
Con ngươi đen trong trẻo lạnh lùng ấy vào thời khắc này, từ từ bốc hơi, biến đỏ.
Ngoại trừ Cô Nhân Nhân, cô gái trước mắt này là người thứ hai cho anh ấm áp.
Năm đó gặp gỡ nơi ngõ phố Đề Đô làm cho anh liếc mắt khó quên, từ đó về sau cô liền trở thành người không thể thay thế được trong sinh mệnh anh.
Mạc Tử Tiến nhìn Lê Hương, đôi môi mỏng đóng mở: “Quán…”
Một tiếng “Lê Hương” này còn chưa kịp gọi ra, đã có người tới: “Tử Tiễn, Lê Hương, hai em đang nói gì đấy?”
Mạc Tuân tới.
Lời nói kia vô thanh mà nghẹn lại.
Lê Hương ngoái đầu nhìn lại, cô nghiêng cái đầu nhỏ: “Em nói vài lời với Tử Tiễn, không có trò chuyện cái gì.”
*Ừ,” Mạc Tuân gật đầu, anh đi tới vươn bàn tay, giữ bàn tay nhỏ Quán mềm như không xương của Hạ Tịch trong lòng bàn tay mình, sau đó nhìn về phía Mạc Tử Tiễn: *Tử Tiễn, cùng nhau xuống ăn cơm tối đi!”
Từ giây phút Mạc Tuân xuất hiện, hơi nước và tia đỏ nơi đáy mắt Mạc Tử Tiễn đã lui đi, phảng phất mềm mại một khắc kia chỉ là ảo giác, anh lại khôi phục vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng ngày thường: “Dạ, anh hai, anh và chị dâu đi xuống trước đi, lát em xuống sau.”
Mạc Tuân nắm tay Lê Hương rời đi.
Mạc Tử Tiễn đứng tại chỗ nhìn bóng lưng bọn họ biến mát, còn có bàn tay đan chặt nhau của bọn họ, trong tròng mắt xẹt qua vài phần ảm đạm.
Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Mạc Liễu- Trước chùa, Mạc Từ Tước nhắc chân, phía dưới đôi giày da màu đen được cọ sáng của anh thật sự có một tờ tiền.
Lãnh đạm nhìn thoáng qua, anh xoay người lên xe.
“Tiên sinh!”