Chương 1685:

 

Lê Hương nhìn Công chúa Giao Nhân Tộc, buồn cười cong môi: “Khối ngọc bội này thật sự là của cô?”

 

Lê Hương mặc dù là hỏi, thế nhưng rất rõ ràng cũng không định cho Công chúa Giao Nhân Tộc cơ hội mở miệng, bàn tay vuốt vuốt khối ngọc bội này, cô chớp đôi mắt sáng cười nói: “Nghe nói Lê Nghiên Nghiên đoạn thời gian trước chết trong ngục giam, thời khắc cuối cùng vẫn còn đang nguyễn rủa tôi, còn thần thần bí bí cười quỷ dị một cái, Công chúa Giao Nhân Tộc, người Lê Nghiên Nghiên cuối cùng nhìn thầy kia… là cô nhỉ?”

 

Ván này, Trầm Tiểu Liên thua tâm phục khẩu phục, bởi vì ngay cả chuyện của Lê Nghiên Nghiên, Lê Hương đều đã đoán được.

 

Lê Hương huệ chất lan tâm, tâm tư kín đáo, có thể thấy được tất cả những chỉ tiết rất nhỏ.

 

“Không sai, người Lê Nghiên Nghiên cuối cùng thấy là tao, tao nói cho ả biết, tao sẽ thay ả giết mày, nên ả cam tâm tình nguyện giao ngọc bội cho tao, còn lời nói đó kia là để gạt Mạc Tuân!”

 

Lê Hương gật đầu, ý kia là – Ừ, tốt, tiếp tục.

 

Công chúa Giao Nhân Tộc: “… Lê Hương, Giao Nhân Tộc và Lan Lâu Cổ Quốc cách huyết hải thâm cừu, sỉ nhục năm đó, Giao Nhân Tộc bọn tao suốt đời khó quên, nên bọn tao xuất hiện sớm hơn so với bất cứ người nào trong các ngươi, bọn tao là người đầu tiên tìm được Liễu Anh Lạc!”

 

“Nhưng lúc đó Liễu Anh Lạc đã chuẩn bị là Mạc phu nhân, có Mạc Từ Tước người đàn ông kia ở đó, bọn tao căn bản cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nên tao giả thành Trằm Tiểu Liên, sau khi Mạc Tuân sinh, tao cũng không định để hắn sống, nên chẳng những cùng Liễu Chiêu Đệ nội ứng ngoại hợp, còn lần lượt ám sát hắn hai lần lần lượt.”

 

“Lúc đầu hết thảy đều ở trong kế hoạch, hai lần ám sát đó bọn tao đều có thể giết Mạc Tuân, thế nhưng, hai lần đó Mạc Tuân đều gặp một người, đó chính là – mày, Lê Hương!”

 

Mạc Tuân biết hai lần đó ám sát kỳ lạ, cho nên từ giây phút khi Trầm Tiểu Liên xuất hiện, anh đã giữ ả ở bên người, muốn tra ra chân tướng ám sát.

 

Hiện tại chân tướng đã bị Lê Hương cho tự tay xé ra, hết thảy đều do Giao Nhân Tộc.

 

Nhưng nghe được câu nói cuối cùng kia của Công chúa Giao Nhân Tộc, khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tuân thốt nhiên kinh biến, anh rất nhanh tiến lên hai bước, cường thế lăng liệt ép tới gần Công chúa Giao Nhân Tộc: “Vừa rồi cô đang nói cái gì, lập lại lần nữa!”

 

Công chúa Giao Nhân Tộc cười ha ha: “Mạc Tuân, lẽ nào Lê Hương còn chưa nói cho mày biết sao?”

 

Mạc Tuân mím đôi môi mỏng, kỳ thực anh đã nghĩ tới, nhưng, anh không thể tin tưởng, không thể tin được!

 

Làm sao có thể?

 

“Mạc Tuân, năm đó tao phái người ám sát mày hai lần, một lần sau đó là ám sát ở trên xe lửa, khi đó mày gặp được Lê Hương.”

 

Mạc Tuân gật đầu, trên gương mặt anh tuần mặt tràn ra một tầng mềm mại lưu luyến, cuộc sơ ngộ trên xe lửa, là nơi câu chuyện thay gả chính thức mở màn.

 

Khi đó Lê Hương chỉ mới mười chín phong hoa, mang khăn che mặt, lại dám lấy đôi mắt rực sáng lại yêu kiều đó nhìn anh – làm càn, tôi là cô dâu sắp gả vào U Lan Uyễn!

 

Mạc Tuân ngoái đầu nhìn lại, nhìn về phía Lê Hương.

 

Hiện tại Lê Hương đứng lặng, đang nhìn anh, sâu trong đôi mắt trong vắt ấy chứa một vũng nước xuân róc rách, còn có ý cười toái sáng.

 

Cô đang nhìn anh cười.

 

Mạc Tuân cảm thấy trong lồng ngực như bị cái gì lắp đầy, mềm đến không chịu nồi.

 

“Mạc Tuân, Lê Hương có phải còn chưa nói cho mày biết, năm đó lần ám sát đầu tiên, mày ngã vào trong băng thiên tuyết địa, cô gái chân chính cứu mày thực ra chính là ả, là ả Lê Hương!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play