Chương 1679:

 

Chuyên cơ rất nhanh đã bay lên, Liễu Anh Lạc mang theo Mạc Từ Tước bay về Đề Đô.

 

Hiện tại đã là cuối thu, Mạc Từ Tước ngồi trên xe lăn, trên đùi đang đắp một tắm chăn thật dày, dường như chỉ là đang ngủ.

 

Liễu Anh Lạc mặc áo khoác ngoài màu hạnh, cổ quàng khăn, ở phía sau một đường đẩy Mạc Từ Tước, bọn họ lại trở về con đường nhỏ phía sau Liễu gia kia.

 

Diệp quản gia và tất cả mọi người ở phía sau đợi, nơi đây chỉ có hai người bọn họ, Liếu Anh Lạc đi một đường, gió đêm cuộn lên, lá phong ào ạt rớt xuống, tán lạc khắp toàn bộ lối nhỏ.

 

Liễu Anh Lạc mang theo ông trở về, thời gian chảy trôi, hết thảy như quay về nhiều năm trước, đại hôn của ông và bà sắp tới, đêm đó ông tới Liễu gia ăn cơm, bố Liễu để bà tiễn ông về.

 

Đêm đó, ông và bà cứ như vậy sóng bước, sau đó dừng lại.

 

Năm đó Mạc gia thái tử gia quyền khuynh Đề Đô là chàng thiếu niên tuần tú, mà bà mười chín phương hoa, là đóa hồng khó khăn lắm mới nở rộ, ông rũ mí mắt anh tuấn nhìn bà, nói với bà – đừng sợ, làm Mạc phu nhân của anh, về sau, anh sẽ đối tốt với em.

 

Vậy nên, ông đối tốt với bà cả đời.

 

Liễu Anh Lạc ngừng lại, dừng ở chốn cũ năm đó, bà chậm rãi ngồi xổm người xuống trước mặt Mạc Từ Tước, kỳ thực, bà có rất nhiều lời muốn nói.

 

Thế nhưng, những lời này đã không còn chút ý nghĩa nào.

 

Xa xa chuông cổ lại ngân lên, gió đêm khẽ thổi, hoa lê rơi, lại là một đêm bi thương.

 

Nhật nguyệt thay đổi, là ai thổi tan tuổi xuân khi ấy?

 

Ba tiếng xin lỗi.

 

Ba tiếng ta yêu người.

 

Liễu Anh Lạc nhìn ông, sau đó nhẹ nhàng tựa đầu mình vào trên đùi ông, Mạc Từ Tước, để anh cô đơn lâu như vậy, hiện tại, sao đành lòng cho để anh cô đơn khổ sở?

 

Anh nói, nếu có kiếp sau, hy vọng không gặp lại.

 

Vậy lần đó, đến lượt em.

 

Nếu có kiếp sau, em nhất định sẽ ở trong biển người mênh mông liếc mắt tìm được anh, em sẽ bổ khuyết tất cả tiếc nuối của anh, dịu dàng chờ đợi anh, em sẽ dẫn anh đi đến hướng thiên hoang địa lão.

 

“Mạc Từ Tước, em đến đây.”

 

Liễu Anh Lạc nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt.

 

Diệp quản gia vẫn đợi, nhưng đợi mãi đợi mãi, cũng không đợi được Liễu Anh Lạc mang theo Mạc Từ Tước trở về.

 

Diệp quản gia có một dự cảm rất xáu, hơn nữa dự cảm này càng ngày càng mãnh liệt, ông luôn cảm thấy Liễu Anh Lạc yên tĩnh đến lạ, không khóc, không điên, trên người quanh quần một hơi thở rất lạnh rất nhạt, như khói mây, bắt cứ lúc nào cũng đều có thể biến mắt.

 

“Không xong, đã xảy ra chuyện!” Diệp quản gia khẽ hô một tiếng, sau đó bằng tốc độ nhanh nhát chạy tới.

 

Chờ tới lúc ông chạy đến, bước chân chậm rãi ngừng lại, cả người cứng đờ, cách đó không xa, Mạc Từ Tước vẫn ngồi trên xe lăn, như đang bình yên ngủ say, Liễu Anh Lạc gối lên trên đùi của ông từ từ nhắm hai mắt, đã… đã không còn hơi thở.

 

Liễu Anh Lạc đi theo Mạc Từ Tước, một trước một sau.

 

Kỳ quái là, trên người Liễu Anh Lạc không có bắt kỳ tổn thương nào, chỉ là tự nhiên chết đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play