Chương 1670:

 

Trái tim bà siết chặt, bà không biết ông lại bị thương nặng như vậy, đã dẫm vào nhiều mảnh thủy tinh như vậy.

 

“Tư Tước, em gọi bác sĩ giúp anh xử lý một chút nha! Tránh cho vết thương bị nhiễm trùng.” Liễu Anh Lạc đứng dậy.

 

Mạc Từ Tước kéo lại tay bà, nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh Lạc, anh có chút mệt, ngày mai kêu bác sĩ đi! Anh muốn ôm em một lát thôi.

 

Liễu Anh Lạc quay đầu nhìn ông, lúc này ông an tĩnh ngồi ở trên giường, trên mặt đã lộ ra vẻ mệt mỏi rã rời sâu đậm.

 

Rất nhanh, bà nhìn thấy hai bên thái dương ông, nơi đó…

 

dường như đã có tóc bạc.

 

Liễu Anh Lạc cứng đờ, sau đó chậm rãi giơ tay lên vuốt lên tóc ông.

 

Một sợi, hai sợi, ba sợi…

 

Nhúm tóc bạc kia nhiều hằng hà, một đêm gian khổ ập đến, ông chợt già nua.

 

Liễu Anh Lạc cảm giác trái tim mình bị một bàn tay níu lấy thật chặt, đau khiến bà không thở nỗi.

 

“Làm sao vậy?” Ông hỏi.

 

Liễu Anh Lạc nhanh chóng lắc đầu: “Không sao, Tư Tước, chúng ta ngủ đi.”

 

Bà không muốn nói cho ông biết, đợi mai bà sẽ mua chút thuốc nhuộm tóc, giúp ông nhuộm đen mái tóc bạc này.

 

Thời khắc này Liễu Anh Lạc cũng không biết, ngày mai nói tiếp ngày mai, thời gian phí hoài giữa bọn họ quá nhiều, thời gian đã trong hai mươi năm chờ đợi ấy tiêu hao đến gần như mắt hết, bà và ông dừng bước tại đêm nay, sẽ không có một ngày mai nào nữa.

 

Hai người nằm ở trên giường, Mạc Từ Tước vươn cánh tay kéo bà vào, Liễu Anh Lạc gối trên cánh tay ông, nghe nhịp đập trái tim ông truyền đến, mạnh mẽ đập đều, trong lòng an tâm một chút.

 

*Tư Tước, hôm nay anh đến tột cùng bị sao vậy?” Bà nằm trong lòng ông nhẹ giọng hỏi.

 

Mạc Từ Tước nhắm mắt lại: “Không sao, chỉ là một cơn ác mộng, lại mơ tới lúc em rời bỏ anh.”

 

Trái tim Liễu Anh Lạc đột nhiên đau nhức, bà vươn tay ôm lấy hông của ông, hai mắt hồng hồng.

 

“Anh Lạc, anh yêu em, em có biết không?”

 

Liễu Anh Lạc hít cái mũi đỏ bừng, dùng sức gật đầu: “Dạ, em biết.”

 

“Thế nhưng, anh yêu em, kiếp này đã yêu rồi, nếu có kiếp sau, anh không hy vọng sẽ gặp lại em.” Giọng ông trầm thấp như tiếng đồng hồ cổ xưa, chậm rãi nói với bà.

 

Ông cũng không tin kiếp trước kiếp này, thế nhưng nếu như thật sự có kiếp sau, ông không hy vọng sẽ gặp lại bà.

 

Yêu rồi, đau rồi, đợi rồi, nếu có kiếp sau, ông cũng không muốn thời gian lặp lại, ông hy vọng gặp được một người, được người đó yêu thương, bổ khuyết được tiếc nuối của tình yêu không hồi đáp kiếp này, ông hy vọng người đó có thể mang theo sự dịu dàng ông cho, chờ đợi ông.

 

Liễu Anh Lạc kéo áo ông: “Tư Tước, em…”

 

Mạc Từ Tước từ từ nhắm hai mắt, cắt lời bà: “Tử Tiễn…”

 

Trong lòng Liễu Anh Lạc lộp bộp giật mình, đây là lần đầu tiên ông đề cập với bà về Mạc Tử Tiễn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play