Chương 1643:

 

Ông cược thua rồi, dù cho ông muốn ở cùng người phụ nữ khác, bà vẫn không có chút cảm giác nào.

 

Mạc Từ Tước cảm thấy trái tim vẫn luôn kiên trì của mình “xoảng” một cái rạn nứt, chưa từng có bất kỳ thời điểm làm cho ông rõ ràng nhận thức như vậy, bà thực sự không yêu ông.

 

Trong lòng của bà chưa từng có ông, dù cho ông một chút xa xỉ!

 

“Mạc tổng, tôi có thể phối hợp với anh diễn kịch, thế nhưng rất đáng tiếc, vị Mạc phu nhân này thật sự không để ý đến anh.”

 

Nói rồi Lý Ngọc chau mày: “Dưa hái xanh không ngọt, ước chừng dù anh có giữ Mạc phu nhân lại, bà ấy sẽ bày sẵn giường gối cho hai người chúng ta, để chúng ta lăn giường.”

 

Lý Ngọc lặng lẽ tới gần, giơ tay lên đặt trên vai Mạc Từ Tước, mang theo vẻ mê hoặc của cô gái trẻ tuổi: “Mạc tổng, thôi bỏ đi, đừng đau buồn vì người phụ nữ vô tình đó nữa, em rất thích anh, anh sờ một cái xem, trái tim này đều vì anh nhảy lên, tối hôm nay…”

 

Mạc Từ Tước thu hồi ánh mắt, lạnh lùng mắp máy đôi môi mỏng, trong cổ họng bật ra câu chữ mỉa mai: “Phát hỏa à?”

 

Từ “hỏa” này đại khái ý chỉ “hứng tình”, Lý Ngọc trực tiếp cứng đờ.

 

Trong tròng mắt Mạc Từ Tước u trằm lạnh lẽo không có chút nhiệt độ nào: “Nếu quả thật phát hỏa rồi, tôi sẽ tìm mắy người đàn ông thỏa mãn cô thật tốt.”

 

Lý Ngọc trọn to hai mắt, khiếp sợ lại khủng hoảng nhìn ông, ông đang nói cái gì?

 

“Lấy cái tay của cô từ trên người tôi xuống, thừa dịp tôi chưa làm cô biến mất trước, tự mình cút ra ngoài.”

 

*…” Sắc mặt Lý Ngọc “xoát” một cái trắng phau, cô ta cũng đã gặp qua không ít người đàn ông, thế nhưng thực sự chưa thấy qua người như ông.

 

Ngoại trừ Liễu Anh Lạc, ông đối với những người phụ nữ khác vĩnh viễn như nhau, hờ hững lại bạc tình.

 

Tất cả dịu dàng lưu luyến và yêu thương của ông, đều trao cho mỗi Liễu Anh Lạc.

 

Lý Ngọc bị đả kích, cô ta cũng sợ hãi thủ đoạn của Mạc Từ Tước, nếu như ông ra tay, chính là thực sự khiến cô ta biến mắt.

 

Lý Ngọc kéo ra cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế, vô cùng không cam lòng đi xuống.

 

Một giây kế tiếp, xe sang phóng đi, Mạc Từ Tước không có dừng chút nào, trực tiếp đạp chân ga, cuốn lên bụi phả vào mặt cô ta.

 

Lý Ngọc: “…”

 

Trong xe, khuôn mặt tuấn tú của Mạc Từ Tước lạnh lùng, khắp xe im lặng làm người ta kìm nén cùng hít thở không thông.

 

Lúc này một chuỗi chuông điện thoại vang lên, Diệp quản gia điện tới.

 

Mạc Từ Tước ấn phím nhận, giọng Diệp quản gia vang lên: “Tiên sinh, ngài bây giờ đang về nhà sao?”

 

Về nhà?

 

Ah, nhà của ông ở đâu chứ?

 

Mạc Từ Tước giơ ngón tay thon dài lên cởi hai cúc áo sơ mi, khóe môi mỏng lạnh chậm rãi móc ra độ cong mệt mỏi rã rời, cô đơn lại tự giễu.

 

Lúc này ông đột nhiên cảm thấy chóp mũi nóng lên, ông giơ tay sờ một cái, mò tới một tay đầy máu.

 

Ông chảy máu mũi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play