Chương 1626:
Bảo vệ áo đen đi đến, kéo bố Trầm mẹ Trầm đi.
“Lê… Lê tiểu thư, cô không được quên ban nãy cô đã nói, cô sẽ giúp chúng tôi xin tha với Mạc tổng, cô không được quên đâu đấy…” Giọng của đôi vợ chồng càng lúc càng xa.
Trong phòng an tĩnh, Tình Nhi đi tới bên người Lê Hương: “Công Chúa, hiện tại xem ra Trầm Tiểu Liên chính là Giao Nhân Tộc Công Chúa!”
Lê Hương gật đầu: “Không sai, vị Giao Nhân Tộc Công Chúa này ở ngay lúc tôi và Mạc Tuân chưa ra đời đã tồn tại.”
“Vậy bây giờ chúng ta có nên lập tức bắt Trầm Tiểu Liên không?” Tình Nhi hỏi.
Lê Hương nhìn Tình Nhi: “Cô cảm thấy nếu như chúng ta bắt Trầm Tiểu Liên, Mạc tiên sinh sẽ làm thế nào?”
Tình Nhi khựng lại.
Lê Hương đi tới trước cửa số sát đất: “Tuy là giữa Mạc tiên sinh và Trầm Tiểu Liên trong sạch, không có gì cả, thế nhưng tôi biết Trầm Tiểu Liên đối với anh mà nói là một sự tồn tại rất đặc thù, giữa bọn họ có một đoạn chuyện cũ, chỉ là… tôi còn không biết đoạn chuyện cũ đó là cái gì, Mạc tiên sinh không muốn nói cho tôi biết.”
“Công Chúa, vậy chúng ta bây giờ nên làm cái gì bây giờ, cũng không thể vì Mạc tiên sinh mà thả Tràm Tiểu Liên chứ ạ!?” Tình Nhi thật sự không biết Mạc Tuân đang điên cái gì, cùng Trầm Tiểu Liên vướng víu không rõ.
Lê Hương nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa số, hàng mi nhỏ dài khẽ run: “Tôi đã đồng ý với anh ấy, cho anh ấy thời gian, thế nhưng, hiện tại thời gian đã đến, tôi không thể đợi thêm nữa, về chuyện cũ giữa anh ấy và Trầm Tiểu Liên, tôi hiện tại sẽ tự tay vạch trần!”
Tình Nhi hai mắt sáng ngời, cô ấy nhìn Lê Hương rực rỡ hào quang trước mắt, đây mới là Công Chúa Điện Hạ của cô ấy!
“Nhưng Công Chúa, Mạc tiên sinh không muốn kể chuyện giữa ngài ấy và Trầm Tiểu Liên, chúng ta phải vạch trần như thế nào ạ?” Tình Nhi hỏi.
Lê Hương xoay người, trong đôi mắt sáng lóe ra vẻ thông tuệ mà sáng chói, cô chậm rãi nhếch đôi môi đỏ mọng: “Chúng ta cũng không cần hỏi Mạc tiên sinh, hỏi tâm phúc của Mạc tiên sinh là được.”
Tình Nhi: “Công Chúa, người là chỉ… Sùng Văn?”
Lê Hương gật đầu: “Không sai, chính là anh ta.”
Sùng Văn còn không biết nguy hiểm đang đến gần, anh ta hắt xì hơi một cái – thật kỳ quái, anh ta sao lại cảm thấy có người đang nhắm mũi tên lên người mình vậy nhỉ?
Sùng Văn tới, bị Tình Nhi gọi đến, hai người đi trên hành lang, Sùng Văn hỏi: “Tình Nhi cô nương, Lê tiểu thư tìm tôi?”
“Đúng rồi, Công Chúa chúng tôi tìm anh.”
“Lê tiểu thư vì sao tìm tôi chứ, chủ tử chúng tôi đã đặt xong khách sạn, vẫn đang chờ cùng Lê tiểu thư ăn tối mà.”
Tình Nhi đẩy cửa phòng ra, giọng nói ngưng trọng nói: “Vậy chủ tử các anh đợi không được Công Chúa của tôi rồi, Công Chúa cái gì cũng biết cả rồi.”
Có ý gì?
Đã biết cái gì?
Sùng Văn nheo mắt, anh ta do dự đi vào trong phòng, chỉ thấy Lê Hương đứng ở bên bàn làm việc, gương mặt nhỏ tuyệt sắc kia lạnh lùng, dường như nồi giận.
“Lê… Lê tiểu thư, cô tìm tôi?” Sùng Văn trực giác không ồn.