Chương 1617:
Lê Hương cảm giác mình sắp ngập trong bãi nước bọt, nhưng cô không thèm để ý, mà là ung dung đi vào.
Bồ Trầm mẹ Trằm không muốn nhìn thấy Lê Hương, sợ cô phá bữa tiệc này, bố Trầm lúc này lớn giọng hô: “Quản lí! Gọi quản lí các ngươi qua đây!”
Hải Cảng Thành là khách sạn cao cấp nhất của Hoa Tây, quản lí khách sạn không phải là người mà ai cũng có thể gặp, bố Trầm cứ như vậy thét to giọng, thực sự là điếc không sợ súng.
Nhưng, quản lí Hải Cảng Thành thật sự bị ông ta thét to gọi tới, quản lí nhanh chóng chạy vào.
Thấy quản lí tới, bố Trầm mẹ Trầm ưỡn thẳng lưng, bọn họ chỉ vào Lê Hương: “Quản lí, chúng tôi là khách quý nơi này của mấy anh, anh phải hầu hạ chúng tôi thật tốt, hiện tại có người xông vào đại sảnh tiệc của chúng tôi, có phải các anh nên gọi bảo an đuổi cô ta ra ngoài không!”
“Đúng, đuổi ra ngoài!”
Bọn họ đều muốn chứng kiến dáng vẻ túng quẫn của Lê Hương bị đuổi ra.
Quản lí Hải Cảng Thành cũng không nhìn bố Tràm mẹ Trầm, mà là đi tới bên người Lê Hương, cung kính gật đầu: “Đại tiểu thư.”
Đại tiểu thư?
Tiếng xưng hô này làm cho bố Trầm mẹ Trầm ngắn người.
Quản lí Hải Cảng Thành lúc này mới liếc mắt bố Trầm mẹ Trầm: “Khách sạn này là của Lệ thị, sếp chúng tôi họ Lệ, cũng chính là đệ nhát thủ phủ toàn cầu Lệ Quân Mặc, mà Lê Hương Lê tiểu thư là con gái một của tổng giám đốc chúng tôi, là hòn ngọc quý trên tay, cũng chính là thiên kim đại tiểu thư đệ nhất thủ phủ toàn cầu.”
Cái gì?
Bồ Trầm mẹ Trầm cùng những thân thích kia nhanh chóng quất hít vào một tiếng, bọn họ khiếp sợ không gì sánh nỏi nhìn Lê Hương, cô… cô cô cô… cô mà là thiên kim đại tiểu thư đệ nhất thủ phủ toàn cầu?
Cô lại có một người bó đỉnh đến thế?
Bồ Trầm mẹ Trằm cũng hoài nghi mình nghe lầm.
Lúc này quản lí Hải Cảng Thành nhìn Lê Hương xin chỉ thị: “Đại tiểu thư, cô có muốn tôi sai người đuổi toàn bộ những người này ra ngoài hay không ạ?”
*..” Bố Trầm mẹ Tràm sợ đến rụt vai lại, bọn họ nào ngờ: xuất thân của Lê Hương kinh người như vậy, bọn họ bây giờ ăn trộm gà bất thành còn mắt nắm gạo, nếu quả bị đuổi ra ngoài đây mới thật sự là mắt mặt đó!
Đôi mắt sáng của Lê Hương rơi trên người bố Trầm mẹ Trầm, cười một tiếng: “Không cần, để cho bọn họ ở đây đi!”
Lê Hương cũng đã lên tiếng, quản lí nhanh chóng gật đầu: “Vâng, Đại tiểu thư. Mấy người chú ý cho tôi, nếu như các người còn dám nói năng lỗ mãng với Đại tiểu thư chúng tôi, tôi lập tức sai người đuổi mấy người ra ngoài, lần này nếu như không phải nể mặt mũi của Mạc tổng, chúng ta căn bản cũng sẽ không cho các ngươi ở chỗ này.
làm sinh nhật, các người phải biết rằng, ở trước mặt sếp chúng tôi, ngay cả Mạc tổng cũng chỉ một vãn bối”.”
*Lớp sau, thê hệ con cháu.
Bồ Tràm mẹ Trầm và những thân thích kia lặng ngắt như tờ, Lê Hương bố Lệ Quân Mặc là toàn cầu đệ nhất thủ phủ, ở Lệ Quân Mặc trước mặt, Mạc Tuân là nhân tài mới xuất hiện, mấy năm này chỉ có tắn chức thành đệ nhất tài phiệt, đích thật là vãn bối.
Trách chỉ trách Lê Hương có một người bố quá trâu bò, trong nháy mắt vả mặt hàng loạt đám người này.
Bố Trầm mẹ Trầm cười gượng một cái, hết sức xấu hỏ, bọn họ bây giờ thực sự không dám đắc tội Lê Hương nữa, nhưng, bọn họ cũng không tin tưởng Lê Hương lại tốt bụng như vậy, còn để cho bọn họ ở đây.