CHương 1595:
Liễu Anh Lạc đi tới trước mặt của ông: “Mạc Từ Tước, hiện tại chân tướng rõ ràng, giữa tôi và Quan Tử Long không xảy ra gì cả…”
Lời của bà vẫn chưa nói hết, Mạc Từ Tước vươn tay, trực tiếp kéo bà vào trong ngực mình.
Đột nhiên rơi xuống lồng ngực rộng rãi ấm áp của ông, Liễu Anh Lạc cứng đờ.
Mạc Từ Tước dùng cánh tay rắn chắc bóp chặt thân thể mềm mại của bà, dán khuôn mặt tuần tú trong mái tóc bà, chậm rãi thấp giọng mở miệng: “Ừ, anh biết rồi, anh rất VUỤI.
Trong lòng Liễu Anh Lạc chợt mềm nhũn, mềm rối tỉnh rối mù.
Lúc đầu hai cái tay để ở trên lồng ngực ông muốn đẩy ông ra, nhưng là bây giờ đầu ngón tay co rúc, lại kéo lại tây trang trên người ông.
*Mạc Từ Tước, anh sao vậy?” Liễu Anh Lạc nhẹ giọng hỏi.
“Hửm?”
“Tôi cảm thấy anh là lạ.”
Liễu Anh Lạc cũng nói không ra loại cảm giác này, bà chính là cảm thấy ông là lạ, có điểm khác thường.
Mạc Từ Tước ôm bà thật chặt, chậm rãi nhắm mắt: “Anh không sao, chỉ là… có chút mệt mỏi, để cho anh ôm một chút, sẽ lập tức khỏe.”
Trong lòng Liễu Anh Lạc gợn lên vòng sóng rung động, thì ra ông cũng sẽ mệt, người đàn ông cường thế đến không ai bì nổi này, ông đột nhiên ở trước mặt bà hiện lên vài phần mỏi mệt, khiến bà không biết nên làm sao, mê man bắt an, lại có chút đau lòng.
Ông nói ông rất vui.
Bởi vì chứng cứ của Lê Hương có sức thuyết phục được sự trong sạch của bà, ông biết giữa bà và Quan Tử Long không có gì cả xảy ra, máy năm nay hỗ thẹn đè nặng ông ôm trong lòng với em gái Mạc Nhân Nhân, một bên là ruột thịt, một bên là tình cảm chân thành, bao nhiêu đêm dài ông bị ép tới thở không ra hơi.
Ông thực sự rất vui mừng.
Liễu Anh Lạc buông lỏng tây trang trước ngực ông, tay dời xuống, rơi trên vòng hông to lớn của người đàn ông, sau đó chậm rãi, do dự, chạm vào.
Bà muôn ôm ông.
Năm đó biết được ông bị tâm bệnh, bà đã rất muốn rất muốn ôm ông.
Từ lúc gặp nhau, bà chưa từng chủ động vươn tay ôm ông, không phải là không muốn, mà là không dám, ông là mong mỏi và tham luyến quá sức lớn lao của bà, bà không dám để mặc chính mình, bởi vì, ông, bà, vốn không nên bắt đầu.
Tay Liễu Anh Lạc đã chạm đến hông ông, sắp đặt lên, lúc này người làm nữ đột nhiên đi tới: “Tiên sinh, phu nhân, có thể ăn bữa ăn tối rồi Tay Liễu Anh Lạc trong nháy mắt rụt trở về.
Có người quấy rồi, Mạc Từ Tước buông lỏng Liễu Anh Lạc ra, nhưng cánh tay rơi trên eo bà: “Đi, chúng ta cùng ăn com tối.”
Liễu Anh Lạc không có chỗ trống cự tuyệt, bởi vì ông đã ôm bà xuống lầu, vào phòng ăn.
Trong phòng ăn.
Mạc lão phu nhân và Quan Tử Long cũng không xuống lầu, hai người họ ở cùng Mạc Nhân Nhân, Lê Hương xuống, cùng Mạc Từ Tước và Liễu Anh Lạc cùng nhau dùng cơm.
Khẩu vị của Liễu Anh Lạc còn không quá tốt, người làm nữ làm món canh cá trích, Liễu Anh Lạc ngửi được mùi cá nhanh chóng vươn tay đè xuống ngực mình, muốn ói.