Chương 1590:
Lệ Quân Mặc tới!
Người chủ trì cũng nhìn thấy Lệ Quân Mặc, ông ta suýt chút nữa ném mắt micro trong tay, Lệ Quân Mặc là ông chủ lớn của phòng đấu giá này, tất cả bảo bồi nơi đây đều là của ông, hiện tại ông chủ lớn không ngồi phòng làm việc, lại chạy tới nơi này đấu giá?
Thật biết chơi.
Lâm Thủy Dao tuyệt đối không ngờ nửa đường sẽ nhảy ra con kỳ đà cản mũi, mà người đó lại là Lệ Quân Mặc, bà không phải trả một tỷ hai trăm triệu lại cho ông rồi ư? Ông còn bám lấy bà làm cái gì?
Năm trăm ngàn lẻ một trăm, ông dùng một trăm tới dọa bà à, là tới báo thù khoản tiền boa một trăm đó sao?
Ai cũng nói vị con cưng Đề Đô này cao quý không gì sánh được, trong cốt nhục đều chảy xuôi dòng máu thân sĩ, bà thấy ông chính là một người đàn ông có thù tất báo, keo kiệt!
Lâm Thủy Dao lần nữa giơ bài: “Sáu trăm ngàn.”
Lệ Quân Mặc cách vách khí định thân nhàn: “Sáu trăm ngàn lẻ một trăm.”
Lâm Thủy Dao: “… Tám trăm ngàn.”
Lệ Quân Mặc: “Tám trăm ngàn lẻ một trăm.”
Lâm Thủy Dao tức muốn cắn răng, bà cách bình phong thò đầu ra, đôi mắt trong veo như nước hung ác trợn mắt nhìn Lệ Quân Mặc.
Lệ Quân Mặc ưu nhã nhấp một ngụm trà, ông không tin mình không trị nổi con mèo hoang này.
“Được, vị tiên sinh này ra tám trăm ngàn lẻ một trăm, tám trăm ngàn lẻ một trăm một lần, tám trăm ngàn lẻ một trăm hai lần, tám trăm ngàn lẻ một trăm ba lần, thành giao!”
Người chủ trì giải quyết dứt khoát, quyền giang hồ bí tịch kia vào tay Lệ Quân Mặc.
*..” Lâm Thủy Dao mặc dù không nguyện ý chịu thua, thế nhưng bà đại thể cũng biết người đàn ông Lệ Quân Mặc này là siêu có tiền, so tiền với ông, chính là dùng trứng chọi đá, sao mà bà thắng nủi.
Lâm Thủy Dao chỉ có thể trơ mắt nhìn nhân viên công tác dâng hai tay đưa quyển giang hồ bí tịch kia cho Lệ Quân Mặc.
Buỏi đấu giá kết thúc, Lâm Thủy Dao vội vã chạy ra ngoài, rất nhanh bà ở phía trước thấy được chiếc xe limo sang trọng kia của Lệ Quân Mặc.
Ông đã lên xe, hơn nữa còn định đi.
“Lệ Quân Mặc, chờ một chút.” Lâm Thủy Dao chạy tới.
Chiếc xe limo sang trọng kia chậm rãi ngừng lại, cửa số phía sau xe được cọ sáng trượt xuống, gương mặt điển trai của Lệ Quân Mặc xuất hiện trong tầm mắt.
Lệ Quân Mặc hiện tại đang ngồi ở ghé sau, đôi chân dài to ưu nhã vắt chéo vào nhau, ông nghiêng mắt, cặp mắt đan phượng kia nhàn nhạt liếc bà, lộ ra vẻ lạnh lùng và xa cách: “Có việc?”
“Đương nhiên có việc, Lệ Quân Mặc, đưa quyền giang hồ bí tịch kia cho tôi!” Lâm Thủy Dao xòa tay về hướng ông.
Lệ Quân Mặc cảm thấy bà rất giống một đứa bé, xòe tay đòi ông cho kẹo, ông cầm quyển bí tịch kia lên: “Cô nói cái này?”
“Đúng, cho tôi!” Lâm Thủy Dao trực tiếp giật lấy.
Thế nhưng Lệ Quân Mặc đột nhiên nâng cánh tay lên, cũng không để cho bà đụng tới, ông thích ý nhìn một chút quyền bí tịch trên tay: “Cô nghĩ muốn quyển sách này như: vậy, tôi liền hiều kỳ trong này rốt cuộc có cái gì?”
Nói rồi Lệ Quân Mặc định tháo ra lớp đóng gói tuyệt đẹp ở bên ngoài.