Chương 1508:
Trong thư phòng, Liễu Anh Lạc đi lên trước, đặt hòm thuốc nhỏ ở trên bàn làm việc, bà nâng đôi mắt hạnh trong trẻo lạnh lùng nhìn ông: “Anh dập thuốc lá trước đi, tôi xử lý vết thương cho anh.”
Mạc Từ Tước vươn tay kéo lại cổ tay bà.
Liễu Anh Lạc khựng lại, lúc này ông dùng lực kéo, bà không phòng vệ, trực tiếp ngã ngồi trên đùi bền chắc của ông.
Bắp đùi của ông mạnh mẽ, bà ngã lên cảm giác rất đau, bà vừa định giãy giụa, Mạc Từ Tước đã cúi đầu xuống, trực tiếp phun khói thuốc ra trên mặt bà.
Khụ khu.
Liễu Anh Lạc lúc này bị sặc, bà ho khan vài tiếng, đôi mắt trong trẻo bị sặc đo đỏ lại ươn ướt: “Mạc Từ Tước, anh làm cái gì thế hả?”
Mạc Từ Tước nhìn bà, như có như không gợi lên đôi môi mỏng: “Em nói tôi làm cái gì, không thấy được tôi tâm tình không tốt, lúc tôi tâm tình không tốt cũng không nên xử lý cái gì vết thương, mà là… làm những gì với em.”
Lời này của ông đủ để câu ra rất nhiều hồi ức, mặt Liễu Anh Lạc nhanh chóng biến hồng: “Mạc Từ Tước, mong anh tự trọng!”
Mạc Từ Tước lại sâu kín hút một hơi xì gà: “Em nhất định phải ngồi ở trên đùi của tôi, cùng tôi đàm luận tự trọng, hửm?”
*.” Cũng không phải bà muốn ngồi trên đùi ông, là ông kéo bà mà.
Liễu Anh Lạc dùng sức giãy giua: “Anh buông tôi ra!”
Mạc Từ Tước bóp eo thon của bà: “Em đỏ mặt cái gì? Tôi còn nhớ kỹ lúc mới kết hôn lúc ấy, có người nào đó len lén đăng vào trình duyệt, hỏi… giữa vợ chồng làm nhiều có chết không…”
Lông mi Liễu Anh Lạc run lên, không nghĩ tới ông lại lấy chuyện này ra nói.
Lúc mới kết hôn, ông tối nào đều cũng dày vò bà, sáng sớm hôm sau bà căn bản không dậy nỗi, ông lại thần thái sáng láng đến công ty.
Sau đó giữa hai người xảy ra không ít chuyện, ông càng ngày càng âm tình bắt định, thường hay phát giận, một khi tâm tình ông không tốt liền sẽ không chịu buông tha bà.
Có một lần bà len lén đăng nhập Weibo, hỏi một câu – giữa vợ chồng làm nhiều có chết không, ai biết đúng lúc bị ông bắt gặp, vì vậy bị ông chê cười nhiều năm.
Khi đó ở phòng A Kiều thời gian trôi rất nhanh, bà trừ thiết kế trang sức ra, chính là được ông sủng hạnh, Mạc Nhân Nhân nói không sai, bà 19 tuổi đã bị ông cất kỹ ở phòng Kiều, không trải thế sự, đến nay đôi mắt ấy vẫn thanh lãnh như cũ, y hệt dáng vẻ phong hoa năm đó.
“Tôi không muốn nói cái này, anh buông ra trước đi.” Liễu Anh Lạc bắt an giãy giụa trong lòng ông.
Mạc Từ Tước bá đạo giam cằm bà, nhưng bà ở trong lòng ông không an phận vặn vẹo, thân thể hai người ma sát, ánh mắt ông rất nhanh đã ám trầm lại.
Lúc này Liễu Anh Lạc cũng cảm giác mình hình như đụng phải một vật, xúc cảm đó… như là khúc gỗ cứng bị đốt cháy rực, cái này là…
Liễu Anh Lạc nghỉ ngờ nhìn ông.
Mạc Từ Tước biết tiếp tục như vậy nữa sẽ lộ, bây giờ ở trong mắt bà, ông đã “không được”, làm sao có thể còn có phản ứng sinh lý chứ?
Vì kế hoạch lâu dài, Mạc Từ Tước đành buông tay đẩy bà ra: “Không phải muốn xử lý vét thương cho tôi à, động tác nhanh lên một chút.”
Liễu Anh Lạc đứng lên, bà không biết mình lại đắc tội ông chỗ nào, ông hình như lại tức giận.