Chương 1496::
Sùng Văn dự định thối lui đến một bên, thế nhưng lúc này anh ta cảm giác được ánh mắt chủ tử nhà mình hung hăng bắn qua đây, mang theo oán khí.
Mạc Tuân nhìn vừa rồi Sùng Văn dùng hai tay đưa ghế tới – Hiện tại Lê Hương ngay cả cái ghế cũng không muốn anh đưa, phai nhạt rồi, tình cảm cuối cùng cũng phai nhạt rồi.
Lê Hương lặng lặng ngồi ở ghé trên, khí độ thông tuệ ung dung mang theo mấy phần dò xét từ trên cao nhìn xuống, cứ như vậy nhìn Trầm Tiểu Liên, cũng không nói chuyện.
Trằm Tiểu Liên cuộn tròn ngón tay, cô ta cảm giác đôi mắt sáng của Lê Hương như đã nhìn thấu cô ta, khiến cô ta không cách nào nhìn thẳng.
“Lê… chị Lê, chị đừng hiểu lầm, em và đại ca ca…” Trầm Tiểu Liên run run cắt tiếng.
Lê Hương rất nhanh thì nhướng chân mày lá liễu tinh xảo, buồn cười cắt lời cô ta: “Hửm? Đại ca ca?”
Trầm Tiểu Liên cứng họng.
Lê Hương câu đôi môi đỏ mọng: “Em Trầm, em luôn miệng bảo tôi không nên hiểu lầm, vậy một tiếng đại ca ca là thứ em có thể gọi? Em chắc không phải giả câm vờ điếc chứ? Vừa rồi tôi và Mạc tiên sinh nói chuyện em không nghe được à, Mạc tiên sinh nói, anh ấy chẳng có cô em gái như em mà nhỉ?”
Nói rồi Lê Hương ngẳng đầu nhìn Mạc Tuân bên người, chứng thực: “Đúng không Mạc tiên sinh?”
Mạc Tuân thân cao chân dài đứng bên người Lê Hương, đôi mắt anh thâm thúy vẫn rơi trên người Lê Hương, anh giơ tay, dùng bàn tay nhu xoa mái tóc dài thanh thuần của cô, cưng chiều gật đầu: “Ừ.”
Sắc mặt Trầm Tiểu Liên trắng hơn, Lê Hương rõ ràng là ra oai phủ đầu và làm cô ta khó chịu, nhưng Mạc Tuân cưng chiều cô, dung túng cô nhục nhã cô ta.
Hiện tại Sùng Văn cũng đứng phía sau Lê Hương, dáng vẻ rất cung kính, tuy là Lê Hương và Mạc Tuân còn chưa lĩnh giấy kết hôn, thế nhưng toàn bộ Mạc gia, tắt cả mọi người bên cạnh Mạc Tuân đều xem Lê Hương là nữ chủ nhân, là đương gia chủ mẫu đời mới của Mạc gia.
Trầm Tiểu Liên run rẩy hàng mi nhỏ dài, trong đôi mắt to đã dâng lên giọt nước mắt, càng lộ ra vẻ yêu ớt, cô ta nhỏ giọng sửa lời: “Chị Lê, em và… Mạc tổng cũng không phải như chị tưởng tượng, số mệnh em không tốt, đến từ vùng núi nghèo khổ, trong nhà còn có vài đứa em trai, vì để nuôi em trai đi học, ba mẹ em đã bán em cho tên côn đồ Ngô Hạo, buộc em kết hôn, nhưng, nhưng…”
Trầm Tiểu Liên nhanh chóng ngẳng đầu nhìn Mạc Tuân, thực sự là điệu bộ thiếu nữ muốn nói lại xấu hổ: “Em và Ngô Hạo còn chưa… viên phòng, chúng em hữu danh vô thực, em đến nay vẫn sạch sẽ.”
Phía sau Sùng Văn đã thấy cực kỳ buồn nôn, kỳ thực ở đây không có ai quan tâm Trằm Tiểu Liên có sạch sẽ hay không, thế nhưng cô ta cố ý nói ra, nói cho Mạc Tuân nghe.
Bất kỳ người đàn ông nào nghe xong đoạn chuyện xưa này đều sẽ động lòng! Người chị tốt liều mình cứu em trai, lại trung liệt không gì sánh được, làm cho ý muốn bảo vệ của đàn ông hộ sôi trào, hận không thể bảo hộ cô ta cả đời.
Trên khuôn mặt tuần tú của Mạc Tuân không có bắt kỳ cảm xúc sóng lớn nào, thậm chí anh cũng không ngắng đầu nhìn Trằm Tiểu Liên, như thể không nghe được lời cô ta.
Lúc này “ba ba ba”, Lê Hương vỗ tay, vô cùng nễ đoạn chuyện xưa này của Trầm Tiểu Liên mà vỗ tay.
Trong đôi mắt sáng của Lê Hương nhộn nhạo ý cười: “Em Trằm, em kể tiếp đi, tôi còn đang nghe mà.”
“.” Trầm Tiểu Liên đã nghe được vẻ dửng dưng trong giọng Lê Hương, cô ta siết tay, chỉ có thể nói tiếp: “Ngô Hạo này thấy em không ngủ với hắn, bắt đầu động thủ đánh em, hắn đặc biệt thích bạo lực, chẳng những quyền đấm cước đá với em, còn cầm roi da quất em, khiến em vết thương chồng chát.”
Trầm Tiểu Liên là một người diễn giải hoàn mỹ, cô ta nói đến chỗ xúc động nhanh chóng đỏ bừng mũi, vì hoàn cảnh đáng thương của mình rơi xuống vài giọt nước mắt.
Lúc này, nếu như Mạc Tuân hoặc là Sùng Văn đưa lên mấy tờ giấy khăn cho cô ta thì càng hoàn mỹ, nhưng rất đáng tiếc, Mạc Tuân mặt không thay đổi đứng lặng bên người Lê Hương, mà Sùng Văn thì vẻ mặt chán ghét nhìn Trầm Tiểu Liên liếc mắt – Gớm, bẩn chết!