Chương 1479:

 

Liễu Anh Lạc ấn phím nhận, tiếng nói trầm tháp từ tính của Mạc Từ Tước nhanh chóng từ đầu dây bên kia từ từ truyền vào màng tai: “Ra đi, tôi ở bên ngoài.”

 

Ông tới đón bà.

 

Liễu Anh Lạc cúp điện thoại, cầm lấy túi của mình, vẫy tay tạm biệt Lê Hương: “Lê Hương, dì đi ra ngoài trước.”

 

“Dì Anh Lạc, có muốn con đi cùng dì không?” Lê Hương cảm thấy rất kỳ quái, Mạc Từ Tước tìm Dì Anh Lạc nhiều năm như vậy, sao có thể có dễ dàng buông tay?

 

“Không cần.” Liễu Anh Lạc rời đi.

 

Lê Hương vẫn không yên lòng, cô lấy điện thoại ra, bắm số Mạc Tuân.

 

Hiện tại Mạc Tuân ở trong phòng ăn, anh mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, tia nắng ngoài cửa sổ xuyên qua cửa sổ hát lên ngũ quan anh tuấn, bàn tay đeo đồng hồ cầm một tờ báo tài chính và kinh tế, đang hạ mắt đọc.

 

Lúc này một chuỗi chuông điện thoại di động vang lên, điện thoại tới, là Lê Hương gọi.

 

Mạc Tuân nhếch đôi môi mỏng, trong tròng mắt thâm thúy tràn ra vui mừng nhàn nhạt cùng thương yêu, anh ấn phím nhận nghe: “Alo.”

 

“Mạc tiên sinh, chào buổi sáng…” Giọng nói trong veo của Lê Hương truyền đến.

 

“Chào buổi sáng, hôm nay sao tích cực gọi cho anh như vậy?” Có thể ở sáng sớm nhận được điện thoại của cô, Mạc Tuân biểu thị thụ sủng nhược kinh.

 

“Mạc tiên sinh, em là có chính sự tìm anh, bố mẹ anh hẹn hôm nay: đến cục dân chính ly hôn, dì Anh Lạc đã lên xe bố anh rồi.”

 

Mi tâm anh tuần của Mạc Tuân trầm xuống, im lặng vài giây.

 

“Mạc tiên sinh, em thấy hôm nay không phải ngày lành, cuộc ly hôn này hơn phân nửa là không làm được, em có chút lo lắng, có muốn cùng đi nhìn với em không?”

 

Mạc Tuân cất giọng: “Được, lát nữa anh lái xe đón em.”

 

“Dạ được.” Lê Hương cúp điện thoại.

 

Mạc Tuân để điện thoại xuống, lúc này trên lầu truyền tới tiếng bước chân, cô gái kia xuống lầu.

 

Đồ cô gái mặc ngày hôm qua đã dính ướt, hiện tại mặc chiếc váy trắng Mạc Tuân sai người chuẩn bị cho cô ta, cô ta nhỏ bé yếu ớt mà mỹ lệ, giống như một chú bướm mong manh, làm cho người sinh ý muốn bảo vệ.

 

Cô gái đi xuống, đi tới trong phòng ăn, đôi mắt to ngập nước nhìn Mạc Tuân, hai tay nhỏ bé lo sợ cầm lấy làn váy mình: “Tiên sinh, cám ơn anh tối hôm qua… đã cứu TÔI.

 

Giọng nói cô gái mềm mại, êm tai như chim hoàng oanh.

 

Mạc Tuân ngồi trên ghế ăn cũng không di chuyển, anh nâng đôi mắt sâu thẳm liếc mắt nhìn cô gái: “Cô tên là gì?”

 

“Tôi tên… Trầm Tiểu Liên…”

 

“Khối ngọc bội trên cổ cô kia là ở đâu ra?”

 

Trầm Tiểu Liên nhanh chóng giơ tay lên, phòng bị nắm chặt khối ngọc bội kia: “Cái này… là một đại ca ca đưa cho Tôi.

 

Đại ca ca…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play