Chương 1474:
Ánh mắt Mạc Tuân như mực nước, đậm đặc không chút nào thấy đáy, nói như vậy, bí mật của Lê Nghiên Nghiên chính là cô ta cầm ngọc bội giả lừa anh, kỳ thực anh nhận lầm người, năm đó ở trong băng thiên tuyết địa người cứu anh là người khác.
“Cậu lui xuống trước đi.”
“Vâng, chủ tử.” Sùng Văn lui xuống.
Mạc Tuân đứng dậy, đi tới trước cửa sổ sát đất, anh ngẳng đầu ngọn đèn bên ngoài, sau đó lấy ra điện thoại lướt đến wechat của Lê Hương, anh gửi một tin: “Không về đã đành, đến tin nhắn cũng chẳng gửi cho anh, em xem em bận đến bao nhiêu.”
Anh gửi tin nhắn cho Lê Hương.
Lúc này Lê Hương đã về tới trong biệt thự, bà bà đã ở trong phòng khách chờ cô.
“Bà bà, sao bà lại tới đây, bà đã đến rồi cũng không nói với con một tiếng.” Lê Hương thân mật cầm tay bà bà.
Bà bà không có con gái, trọn đời đều dâng hiến cho Lan Lâu và công chúa, cho nên rất được kính yêu, bà bà đã hơn sáu mươi tuổi rồi, nhưng tinh thần rất tỉnh táo, trên mặt mày đều phong phạm hơn người.
Bà bà kéo tay Lê Hương quan sát trên dưới, thương yêu gật đầu nói: “Ừ, công chúa điện hạ gần đây dưỡng cũng không tệ , con tới Hoa Tây Châu ta lo lắng đêm ngày, sợ con lại gầy đi, rồi thêm Hoa Tây Châu lòng người hiểm ác đáng sợ, huyết hải thâm cừu với chúng ta, bà bà chính là không yên lòng con.”
Từ trong lời nói của bà bà Lê Hương cũng có thể cảm giác được cừu hận của bà bà với Hoa Tây Châu, cô mỉm cười: “Bà bà, con rất tốt, dù sao cũng có mẹ ở cạnh mà ạ.”
“Đừng có nói mẹ con với ta, mẹ con là Lan Lâu công chúa nghịch ngợm nhất đấy, là đứa không chịu thua kém nhát, một mình chạy ra ngoài chơi, không làm việc đàng hoàng, đúng là đeo vương miện nữ vương lại không làm nên chuyện, tức chết ta!”
Lê Hương: “…” Nếu như mẹ nghe bà bà nói vậy có xấu hổ không?
Đáp án dĩ nhiên là, không.
Đương nhiên sẽ không.
Bởi vì, những câu trách mắng này mẹ đã nghe đến tám vạn lần!
Rất nhanh bà bà chuyển lời, bà kéo tay Lê Hương ngồi xuống trên ghế sa lon: “Công lao lớn nhất của mẹ con chính là sinh ra con, Lê Hương, con là tất cả hy vọng của Lan Lâu chúng ta, chúng ta đã chờ mong rất lâu, cuối cùng cũng chờ được người con gái của Lan Lâu mà tổ tiên đã tiên đoán!”
Lê Hương vẫn không nói gì, cô có thể cảm giác được bàn tay bà bà đặt lên nặng trĩu, đó là tất cả hy vọng phục hưng Lan Lâu.
“Bà bà, con sẽ dốc hết toàn lực.” Lê Hương trịnh trọng nói.
Bà bà hài lòng gật đầu, bà thu lại sắc mặt, nghiêm mặt nói: “Lê Hương, lần này ta qua đây là bởi vì ta nghe nói Hoa Tây Châu trăm năm tới nay quân vương sở hữu máu Xích Tử chân chính đã lộ diện, phải, hắn là ai vậy?”
Lê Hương vẫn không nói gì, trong hai mắt bà bà nhanh chóng lộ ra nồng nặc sát ý. “Lê Hương, con nhất định phải mau sớm tra ra gã là ai, lân này chúng ta phải hạ thủ trước, diệt cỏ tận gốc tên đó!” Bà bà tràn ngập sát ý nói.
Tâm Lê Hương chìm đến rồi đáy cốc, dự cảm không lành trong lòng cô vẫn linh nghiệm, lần này bà bà là vì Mạc Tuân mới từ Lan Lâu mà đến, bà bà đã nhắm vào Mạc Tuân!
“Bà bà…” Lê Hương muốn nói lại thôi: “Bà chưa từng gặp qua người này, người này là người duy nhất sở hữu máu Xích Tử của Hoa Tây Châu trong trăm năm qua, e rằng, e rằng anh ấy không giống với quân vương trong lịch sử Hoa Tây Châu, anh minh, cơ trí…”
Bà bà trực tiếp cắt dứt lời Lê Hương: “Chúng ta vì thế càng nên hạ thủ trước, một ngày kẻ đó quân lâm thiên hạ, chúng ta liền bỏ lỡ thời cơ lớn nhất, chính là nuôi ong tay áo, vô cùng hậu hoạn.”