Chương 1465:
Bên tai truyền đến “Hôn lễ tiến hành khúc”, tất cả đều tốt vô cùng.
Mạc Tuân đứng ở trong trung tâm vạn người nhìn Lê Hương đang đi tới, ánh mắt của anh khóa lên người cô thật chặt, cô mặc chiếc giá y lửa đỏ đó, da thịt từng cm tinh tế trắng nõn như mỡ dê, vòng eo nhỏ yêu kiều được buộc lại, tuyệt sắc mà liễm diễm, hệt như tiên tử từ trên trời giáng xuống, nhẹ nhàng rơi vào tim anh.
Mạc Tuân nhớ tới cuộc sơ ngộ ngày ấy trên xe lửa Hải Thành, khi đó cô mới vừa tròn 19 tuổi ngũ quan vẫn chưa có hoàn toàn nảy nở, vẫn chưa đuổi kịp dáng người tuyệt sắc lúc này.
Trong nháy mắt, cô từ cô gái làm anh tâm động không dứt biến thành người phụ nữ của anh, mẹ của con anh.
Trèo non lội suối, không ngại vạn dặm, cô từng bước một đi tới bên cạnh anh.
Ngày hôm nay, cô vì anh khoác lên chiếc váy cưới, ngày hôm nay, cô vì búi lên búi tóc.
Một màn này, cô liễm diễm phương hoa, vĩnh viễn khắc vào buồng tim anh.
Mạc Tuân nhấc ra chân dài, đi về hướng cô, từng bước đạp mạnh mà trầm ổn, dừng ở trước mặt cô.
Lê Hương cũng dừng lại.
Lệ Quân Mặc đưa bàn tay mềm mại của Lê Hương cho Mạc Tuân: “Thằng nhóc Mạc gia, không ngờ tới cuối cùng vẫn là cậu đào luôn chậu hoa là Lê Hương nhà tôi mang đi, tôi không có bát kỳ yêu cầu gì với cậu, quãng đời còn lại, hãy yêu thương con bé thật nhiều.”
Đây là lời căn dặn tới từ một người bó, quãng đời còn lại, hãy yêu thương con bé thật tốt.
Mạc Tuân nhận lấy bàn tay Lê Hương, trịnh trọng gật đầu: “Bồ vợ đại nhân, con sẽ yêu thương cô ấy ạ.”
Có được Mạc Tuân hứa hẹn, Lệ Quân Mặc xuống đài.
Mạc Tuân nhìn về phía Lê Hương, bốn mắt nhìn nhau, anh cong cong đôi môi mỏng, tiếng nói trầm thấp mà mê người: “Lê Hương, em đã đến rồi?”
Trong hốc mắt đỏ ửng của Lê Hương nhanh chóng cuộn trào vòng xoáy dịu dàng, cô gật đầu: “Dạ, em tới rồi, anh có ý, đúng không?”
Mạc Tuân cầm hai tay nhỏ bé của cô: “Ừ, hôm nay không có cái gọi là hôn lễ giả hay hôn lễ là thật, buổi hôn lễ này là của anh và em, Lê Hương, anh còn nợ em một buổi hôn lễ.”
Người đàn ông phúc hắc này, anh thực sự là một vòng bao trùm một vòng, bẫy liên hoàn, anh tính kế Thượng Quan Mật Nhi, mặt khác tính kế cả cô.
“Nhưng… không phải anh đã nói anh không có cách nào tha thứ cho em sao?”
“Lê Hương, anh đã biết rồi.”
Anh đã biết?
Đã biết cái gì?
“Anh biết rồi, anh biết tất cả rồi, anh biết ba năm nay của em, Lê Hương, xin lỗi, anh đến muộn, ngay lúc em cần anh nhất, anh không thể ở cạnh em và các con.”
Giọng nói mềm nhẹ đong đầy nhu tình lưu luyến cùng luyến tiếc, hàng mi Lê Hương run lên, cô không biết anh đã biết tất cả.
Kỳ thực cô rất kiên cường, có thể vờ như không đau, vờ như không sợ, khúc cuối khi sinh con ra cô cũng có thể thản nhiên một mình đối mặt với cô độc và cái chết.
Nhưng bây giờ nghe được sự đau lòng luyến tiếc trong giọng anh, uất ức, mềm mại, bất lực trong lòng cô đột nhiên lan tràn ra.