Chương 1434:
Cô ở đó không ngừng khóc, rồi sau đó khóc không thành tiếng, video cứ như vậy cắt.
Video tiếp theo, cũng chính là video cuối cùng, Lê Hương sinh non rồi.
Lê Hương nằm trên giường đẻ, trên trán úa đầy mồ hôi, mồ hôi lăn xuống rất nhanh đã làm ướt quần áo trên người, hai tay cô lôi chiếc ga giường dưới người thật chật, sàng đan đều bị cô lôi đến hỏng.
Lâm Thủy Dao không ngừng lau mồ hôi cho cô: “Lê Hương, đừng lo lắng con, đầu của một bé đã thò ra rồi, nào, theo nhịp mẹ đếm cùng dùng sức, chúng ta hít vào, thở ra, hít vào…”
Lê Hương nhanh chóng thở theo nhịp, cô cắn răng, kèm theo một tiếng khóc “oe oe” to rõ, con cả Mạc Thần Dịch ra đời.
“Lê Hương, ra rồi, đây là bé trai!” Lâm Thủy Dao nhanh chóng trùm mền lên cho Tiểu Mạc Thần Dịch, đưa đến bên người Lê Hương.
Khi đó Lê Hương đã gầy chỉ còn lại da bọc xương, cô cật lực giơ đôi tay run tẩy, dịu dàng sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Tiểu Mạc Thần Dịch.
Lúc này người bên cạnh bỗng kêu lên sợ hãi: “Máu! Máu!
Nữ vương đại nhân, không xong rồi, công chúa điện hạ đại xuất huyết!”
Dưới thân Lê Hương có mảng lớn máu phun ra, trong nháy mắt nhiễm đỏ nệm giường.
Lâm Thủy Dao nhanh chóng buông Tiểu Mạc Thần Dịch ra: “Mau cằm máu!”
Lê Hương vươn tay, kéo lại Lâm Thủy Dao, cô chậm rãi lắc đầu: “Mẹ, vô dụng thôi, con biết con không được.”
Lâm Thủy Dao nhanh chóng đỏ vành mắt: “Lê Hương, con có thể, lúc này nhất định phải chịu đựng.”
Lê Hương gian nan gượng cười yếu ớt: “Mẹ, con đau quá, thực sự quá đau, con muốn nghỉ ngơi một chút…”
Lâm Thủy Dao gật đầu: “Được, Lê Hương, chờ chúng ta lấy hai cục cưng đó ra, chúng ta liền nghỉ ngơi cẩn thận một chút, mẹ biết con mệt chết rồi.”
“Dạ… Mẹ, đừng cầm máu nữa, con cảm giác… khí lực cả người một chút xíu con cũng không thể lấy ra nổi nữa, không còn chút nào nữa, không có thời gian rồi, mẹ, trước giúp con sinh hai bé còn lại, có được không ạ? Con van xin mẹ…”
Lâm Thủy Dao nhìn cô con gái suy yếu như tưởng chừng một giây kế tiếp sẽ ngã xuống, nhìn cô con gái đang không ngừng cầu xin bà, bà ngẳng mặt, bức nước mắt trong hóc mắt trở về, bà nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đã chỉ chít nếp nhăn của Lê Hương, sau đó gật đầu: “Được, vậy con chỉ để ý đến việc sinh con thôi, Lê Hương liền giao cho mẹ, mẹ sẽ cứu con.”
Lâm Thủy Dao tiếp tục giải phẫu, e rằng mẹ con đồng tâm, Bì Bì sinh ra rất thuận lợi.
Lê Hương dùng hét chút sức lực cuối cùng, đưa em gái Tinh Tinh tới thế giới này.
Ba đứa trẻ bình an khỏe mạnh ra đời.
Thế nhưng Lê Hương ngã xuống dưới, dưới người cô chảy máu không ngừng, từ xuất huyết nhiều đến rong huyết, máy theo dõi nhịp tim vang lên tiếng còi báo động chói tai.
“Nữ vương đại nhân, công chúa điện hạ… Sắp không xong rồi!” Y tá nữ ngưng trọng nói.
Lâm Thủy Dao mặc blouse trắng dài, viền mắt bà phiếm hồng, nhưng cả người rất bình tĩnh, bà đi tới bên cạnh Lê Hương, cúi tháp người, nhẹ giọng hỏi: “Lê Hương, con có cái gì… muốn nói với mẹ không?”
Khi đó hơi thỏ Lê Hương đã nhẹ như lông vũ, hai mắt đã bắt đầu tan rã, cô quá đau, đau đến toàn thân chết lặng.
“Mẹ…” Lê Hương nói: “Đưa… đưa anh cả đến cạnh Mạc Tuân, để thằng bé ở cùng anh ấy… đừng nói cho anh ấy biết gì cả, con chỉ muốn… anh ấy sống tốt…”