Chương 138:

 

Mạc lão phu nhân gật đầu: “Nhớ chứ, đã hai ngày rồi Lê Hương còn chưa về.”

 

“Vậy chúng ta gọi video nói chuyện với Lê Hương được không?”

 

“Ừ, mau gọi đi.”

 

Túy Ngọc Hoan.

 

Lê Hương vừa tắm xong, mặc thử chiếc váy ngủ tơ tằm màu nude, vừa dùng khăn tắm lau khô tóc, lúc này thông báo của Wechat vang lên.

 

Mạc Tuân: “Bà nội nhớ em, muốn gọi video cho em.”

 

Gọi video nói chuyện… Nếu là Mạc Tuân muốn gọi video thì cô sẽ tuyệt đối không nhận, nhưng bà nội nói nhớ cô… Lê Hương nhận máy, gương mặt hiền lành của Mạc lão phu nhân liền xuất hiện trên màn hình: “Lê Hương hôm nay không đeo khăn che mặt à, chậc chậc, Lê Hương nhà chúng ta xinh đẹp quá, giống như tiên nữ Dao Trì hạ phàm vậy.”

 

Lê Hương đưa tay sờ lên mặt một chút, cô vừa mới tắm gội xong nên xõa tóc ra, trong phòng cũng chỉ có Linh Linh nên cô cũng không cần đeo khăn che mặt.

 

Bây giờ để lão phu nhân nhìn thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên: “Bà nội, bà lại trêu cháu.”

 

“Bà nội nhớ Lê Hương lắm, Lê Hương có nhớ bà không?”

 

“Có ạ.” Lê Hương gật đầu như gà con mỗ thóc: “Lê Hương cũng nhớ bà nội.”

 

“Mặc dù bà nội rất nhớ Lê Hương, nhưng cháu không cần lo cho bà đâu, cứ đi chơi tới khi nào thấy tâm trạng tốt hơn thì về nhé.”

 

Trong lòng Lê Hương như có một dòng nước ấm chảy qua, đều nói trong nhà có người già thì đều rất quý, mặc dù bà nội đã nhiều tuổi, nhưng trong lòng bà đều hiểu rõ mọi chuyện.

 

Lê Hương còn đang cảm động thì nghe thấy giọng của Mạc Tuân vang lên bên cạnh: “Bà nội, rốt cuộc ai mới là cháu ruột của bà vậy?”

 

Mạc Tuân một tay ôm eo bà nội một tay với lấy điện thoại, sau đó đầy bà nội ra ngoài, đóng cửa phòng lại.

 

Cuối cùng Mạc Tuân cũng nhìn thấy Lê Hương trong điện thoại, hôm nay cô không đeo khăn che mặt, để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, do vừa mới tắm xong nên hai bên má còn hây hây đỏ, da thịt mềm mịn như có thể vắt ra nước.

 

Lê Hương vừa nhìn thấy Mạc Tuân, khuôn mặt thanh tú liền trầm xuống, lạnh lùng hỏi: “Bà nội đâu rồi?”

 

Mạc Tuân nhìn vào đôi mắt trong suốt lắp lánh nước kia, giọng nói hơi khàn: “Bà nội về phòng rồi.”

 

“Nếu bà nội đi rồi, thì em tắt máy đây.” Lê Hương giơ tay lên định tắt máy đi.

 

Mạc Tuân nhìn móng tay mới sơn của cô, là màu hồng phán kiều thiếu nữ thanh thuần, đúng là kiểu mà anh thích.

 

“Em mới làm sơn móng tay à?” Anh lên tiếng hỏi.

 

Lê Hương vội rụt tay lại, lúc này cô mới phát hiện ánh mắt của anh đang nhìn chằm chằm vào người mình.

 

Lê Hương đang mặc váy ngủ, màu sắc nude nhẹ nhàng càng làm nổi bật làn da trắng nõn, giống như phát sáng lấp lánh, mái tóc đen buông xõa xuống bờ vai thon thả, còn sót lại mấy sợi tóc hơi ẩm ướt khẽ phiêu động, đen trắng nỗi bật, khiến cho người khác nhìn thấy không nhịn được rung động.

 

Lê Hương phát hiện ánh mắt của anh ngày càng táo bạo, liền hung dữ trợn mắt lên: “Anh nhìn cái gì đấy, còn nhìn nữa là em móc mắt anh đấy.”

 

Yết hầu Mạc Tuân khẽ nhấp nhô vài cái, môi mỏng khẽ cong lên: “Tiêu tiền của anh mà không cho anh nhìn sao?”

 

“Không chol”

 

Mạc Tuân còn định nói tiếp thì lúc này giọng nói của Diệp Linh vọng tới: “Lê Hương, qua đây xem cái này một chút.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play