Chương 1329:

 

Mạc Tuân khép mắt, anh cảm thấy cổ họng như lăn qua than lửa, lúc này hai tay bên hông chậm rãi leo lên, rục rịch một đường châm lửa.

 

Mạc Tuân nhanh chóng bắt được bàn tay kia, anh muốn hung hăng kéo người phía sau vào trong ngực mình, anh không muốn đè nén nữa, anh phải thừa nhận, anh đối với tiểu nha hoàn kia không hề có sức chống cự.

 

Thế nhưng một giây ké tiếp anh đột nhiên mở mắt ra, bởi VÌ… cái tay này không đúng!

 

Mạc Tuân xoay người, anh thầy được gương mặt nhỏ tuyệt sắc kia của Lê Hương.

 

Thượng Quan Mật Nhi tới, ä nháy mắt nhìn Mạc Tuân, ỏng ẹo kêu một tiếng: “Mạc tiên sinh…”

 

Ham muốn trong mắt Mạc Tuân lập tức tiêu biến, khôi phục lại sự bình tĩnh: “Sao cô lại tới đây?”

 

“Em tới thăm anh, ban nãy nhìn thấy anh bị thương, nên lo lắng.”

 

Mạc Tuân nhìn khuôn mặt tuyệt sắc kia, là khuôn mặt anh thích không sai, thế nhưng luôn cảm giác thiếu cái gì, tựa như một giây trước anh còn hỏa dục đầy người, nhưng bây giờ lại chẳng còn nữa, vấn đề này anh đã sớm chú ý tới, thân thể anh đối người người phụ nữ trước mắt này không có phản ứng.

 

Đều nói phản ứng cơ thể là phản ứng bản năng nhất, cũng là phản ứng thành thật nhát.

 

Mạc Tuân đẩy Thượng Quan Mật Nhi ra, mặt mày anh tuần cũng lãnh đạm: “Tôi không sao, cô ra ngoài trước đi.”

 

Thượng Quan Mật Nhi áp mặt nóng lên khối băng lớn, nụ cười bên khóe môi cũng đông cứng, vừa rồi ở trong đại sảnh người đàn ông này tâm huyết vì Lê Hương đánh nhau như thế, nhưng bây giờ anh lãnh đạm đẩy ả ra như vậy, đến tột cùng anh muốn thế nào?

 

Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng không vui hừ một tiếng: “Mạc Tuân, chúng ta chia tay đi!”

 

Mạc Tuân quay đầu, nhìn Thượng Quan Mật Nhi, trầm giọng không vui khiển trách: “Cô lại đang náo cái gì?”

 

“Em náo? Mạc Tuân, anh nhìn xem máy ngày gần đây anh làm cái gì, anh đã bị tiểu nha hoàn bên cạnh em hấp dẫn rồi, ban nãy ngươi còn vì cô ta đánh nhau, thế nhưng anh không hề kiên nhẫn với em, chỉ còn lại lạnh nhạt có lệ, nếu đã như vậy, chúng ta không bằng chia tay! Anh đi tìm tiểu nha hoàn kia là được rồi!”

 

Mạc Tuân cũng đã nhận ra tâm tình mình biến hóa, anh càng ngày càng không muốn ở chung với người phụ nữ trước mắt này, anh chau mày kiếm.

 

Thượng Quan Mật Nhi thấy anh vẫn không qua đây dỗ dành ả, liền có chút cưỡi hỗ khó xuống, ả mới không chia tay với anh.

 

Thế nhưng ả cảm giác tim anh đã đi rồi, bị Lê Hương dắt đi rồi, cảm giác mắt khống chế này khiến Thượng Quan Mật Nhi cảm thấy rất không ổn.

 

Thượng Quan Mật Nhi chủ động đi tới, ôm lấy eo Mạc Tuân: “Mạc tiên sinh, trước đây anh không phải như vậy, có phải do… chúng ta đã lâu không ở cùng nhau hay không?

 

Nếu không… đêm nay em ngủ chung với anh nhé?”

 

Thượng Quan Mật Nhi có chút nóng ruột, ả thấy nhất định phải đem gạo nấu thành cơm càng sớm càng tốt.

 

Mạc Tuân nhịn lại cảm giác muốn hất người phụ nữ này ra, dù sao đây là người phụ nữ anh yêu sâu đậm, anh lần nữa tự nói với mình như thế.

 

Lúc này Thượng Quan Mật Nhi vươn tay đẩy, hai người song song lăn xuống giường lớn mềm mại.

 

Thượng Quan Mật Nhi cởi thắt lưng da màu đen trên hông Mạc Tuân.

 

Thế nhưng không cởi ra, một giây kế tiếp, tay ả bị một bàn tay đè xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play