Chương 1218:

 

Lê Hương cong môi, hào phóng chào hỏi một tiếng: “Mạc tổng, chào anh, không nghĩ tới ở chỗ này gặp được anh.”

 

Mạc Tuân vừa được thỏa mãn, hiện tại tâm tình rất tốt, anh nhướng hàng mày kiếm anh khí nhìn Lê Hương: “Lan Lâu công chúa, chúng ta vừa rồi… không phải mới vừa gặp nhau hả?”

 

Lời này vừa ra, bầu không khí cứng đờ.

 

Lê Hương: “…”

 

“Mạc tổng, chị Lê Hương, hai người ban nãy… đã gặp ở đâu?” Thượng Quan Mật Nhi hỏi.

 

Lê Hương hung hăng trợn mắt nhìn Mạc Tuân, anh bây giờ là đang trêu cợt cô, người đàn ông ác liệt này: “A, Mạc tổng, anh nhớ nhằm rồi! Chúng ta ban nãy đâu có gặp nhau.”

 

“Hở, phải không?” Mạc Tuân nhìn bộ dạng Lê Hương xù lông lên, cáu khỉnh đáng yêu, anh câu môi cười nói: “Lan Lâu công chúa nói cái gì thì chính là cái đó!”

 

*.” Lê Hương cảm giác búng máu mắc kẹt ở họng mình sắp phun ra ngoài rồi!

 

Thượng Quan Húc nhìn Mạc Tuân và Lê Hương, trong tròng mắt đen lóe lên suy nghĩ sâu xa, nếu như ngay từ đầu anh ta vẫn còn đang suy đoán quan hệ hai người họ, vậy bây giờ anh ta khẳng định, Mạc Tuân chính là người người đàn ông kia!

 

Mạc Tuân chính là người đàn ông khống ché được Lê Hương!

 

Thượng Quan Mật Nhi cũng nhận tháy được bầu không khí hơi ái muội giữa Mạc Tuân và Lê Hương. Chỉ cần là nơi hai người bọn họ ở chung với nhau, dường như.

 

bắt luận kẻ thứ ba nào cũng không chen lọt được.

 

“Mạc tổng, anh Húc và chị Lê Hương sắp đến bờ biển chụp ảnh cưới rồi, em cũng muốn đi, không bằng anh cũng đi theo chúng em nhé!” Thượng Quan Mật Nhi nồng nhiệt mời.

 

Lê Hương im lặng liêc Thượng Quan Mật Nhi, người chụp ảnh cưới là cô ta sao? Là cô ta sao, thứ khoe mẽ(*)?

 

(€) là một từ lóng, nghĩa tương đương với từ “show off”

 

bên tiếng Anh, chỉ sự hống hách, khoe mẽ.

 

Lê Hương không có chút nào hy vọng Mạc Tuân đi cùng, cô rất muồn vứt bỏ tên âm hồn bắt tán này!

 

Mạc Tuân gật đầu một cái: “Hôm nay vừa lúc tôi rảnh rỗi, vậy cùng qua xem một chút đi, Cửu Lăng vương, Lan Lâu công chúa, hai người không để ý chứ?”

 

Để ýI Vô cùng để ý!

 

*Đương nhiên không đề ý.”

 

Lê Hương nghe Thượng Quan Húc bên cạnh nói một câu như vậy, cô: Mạc Tuân lại nhìn sang gương mặt đang nhăn nhó vừa thu lại tức thì của Lê Hương: “Lan Lâu công chúa, cô hình như không chào đón tôi thì phải.”

 

*.. Làm sao có chuyện đó được, Mạc tổng đồng hành, tôi rất vui là đằng khác.” Lê Hương nở một nụ cười vô cùng vô cùng xán lạn.

 

Bồn người cùng đi đến bờ biển.

 

Vân Hải là bãi biển đẹp nhất của Hoa Tây Châu, không bơ: biển nào sánh bằng, máy năm trước nơi đây còn chưa được mở rộng, sau này có một thương gia rất giàu có đến, anh ta bỏ ra rất nhiều tiền để trực tiếp mua lại vùng biển này và phát triển nó. Tương truyền cảnh sắc nơi này và am(*), phú khả địch quốc.

 

() Thẩm Vạn Tam là một doanh nhân vào đầu triều đại nhà Minh, rất giàu có.

 

Triệu tổng nhanh chóng lắc đầu nói: “Nói ra thật xấu hỏ, đến nay tôi cũng chưa gặp qua boss lớn.”

 

Ngay cả Triệu tổng cũng không gặp được boss lớn, mọi người càng hiếu kỳ hơn.

 

Thượng Quan Húc nhìn về phía Lê Hương: “Lê Hương, chúng ta vào thôi.”

 

*Dạ.” Lê Hương gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play