Chương 1166:

 

Lê Hương chậm rãi nhếch đôi môi đỏ mọng lên: “Nếu để Vương Lực thuần phục anh, đó chính là chém đứt một tay Thượng Quan Khải, cắm quân phát sinh nội chiến, tối thiểu một nửa thế lực cắm quân phải quy thuận đến tay anh, Cửu Lăng vương nghĩ như thế nào?”

 

Thượng Quan Húc chậm rãi nheo lại cặp mắt đen kia, anh ta nhìn chằm chằm Lê Hương: “Vương Lực là kiểu ngu trung, tư tưởng thâm căn cố đề, thuần phục tôi chính là ruồng bỏ vương thát, ông ta sẽ bằng lòng?”

 

“Vậy Cửu Lăng vương tưởng tôi tặng quà gặp mặt cho anh là cái gì, quà tôi tặng anh chính là Vương Lực.” Nói xong Lê Hương liền rời đi.

 

“Chủ tử…” Lúc này tâm phúc Thượng Quan Húc thấp giọng nói: “Lan Lâu công chúa này thật sự có biện pháp giải quyết Vương Lực?”

 

Thượng Quan Húc ngẳng đầu nhìn Lê Hương đã đi đến nơi xa, trên làn váy lụa trắng choàng thêm chiếc áo khoác, thân ảnh mềm mại Lê Hương đã tan trong bóng đêm khuất xa.

 

Bên kia đậu một chiếc xe bảo mẫu màu đen, nữ quan Lan Lâu thân cạnh của Lê Hương – Tình Nhi cung kính kéo ra cửa sau xe, Lê Hương lên xe, chiếc xe bảo mẫu nhanh chóng phóng đi.

 

Thượng Quan Húc nhìn Lê Hương bình tính thong dong trong toát ra phong hoa, chậm rãi nói: “Cậu còn nhớ: rõ Vân Du cao tăng năm đó không?”

 

Tâm phúc gật đầu: “Đương nhiên nhớ ạ, năm đó quân vương sinh ra, rặng mây đỏ đây trời, vị Vân Du cao tăng kia đã từng chỉ vào ngôi sao sáng nhất trên bầu trời nói, sao Đề Vương đã xuất hiện, tương lai sắp có quân lâm thiên hạ.”

 

Thượng Quan Húc nói tiếp: “Các cậu cũng không biết năm đó vị kia Vân Du cao tăng còn nói tiếp một câu khác.”

 

*Nói cái gì ạ?”

 

“Vị Vân Du cao tăng kia lại chỉ vào một ngôi sao sáng khác nói, Lan Lâu có nữ, tuyệt diễm thiên hạ, sao Đề Nữ đồng thời xuất hiện, tương lai sắp nghênh đón song vương thời đại.”

 

Tâm phúc kia chắn động, Lan Lâu có nữ, lẽ nào chính là chỉ… Lê Hương? Vương cung.

 

Thượng Quan Đằng giận dữ, hắn đập vỡ rất nhiều đồ, còn muốn chửi Thượng Quan Khải một trận: “Sao tao lại sinh ra thứ vô dụng như mày, một Lê Hương cũng giải quyết không được, hay lắm, cái tin mày tính kế Lan Lâu công chúa, còn bắt ngờ muốn nhúng chàm thiên kim bảo bối của Vương gia đã truyền khắp trên phó, bị người ta in ấn thành đủ loại truyện cắm, mặt mũi vương thất đều bị mày ném sạch rồi!”

 

Thượng Quan Khải cụp đầu, không dám phản bác, gã chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Phụ vương, chỉ có thể trách Lê Hương quá có thủ đoạn, con không nghĩ tới con ả sẽ chạy trốn…”

 

“Câm miệng! Mày!” Thượng Quan Đằng không hề muốn nghe Thượng Quan Khải nói, đều nói không so sánh sẽ không bi thương, vừa so sánh với con gái Lâm Thủy Dao – Lê Hương, con trai gã sinh ra chính là tên phế vật vô dụng.

 

Thượng Quan Đằng hiện tại tức giận khó tiêu, rất rõ lần này bọn họ đều bị Lê Hương đùa bỡn, tại bữa tiệc Vương cung của hắn, chiêu thức Lê Hương chơi quá đẹp, cô triệt để đánh nát kế hoạch muốn hôn phối cô với Thượng Quan Khải của hắn, bây giờ còn chọc tới thủ lĩnh cấm quân vương Lực, chuyện này đã chơi quá trớn.

 

Thượng Quan Đẳng tức giận đem lại quăng ngã vài bình hoa cổ, hắn còn chưa hết giận, còn đi lên đạp Thượng Quan khải vài cái.

 

Thượng Quan Khải bị đạp gào khóc lên, từ nhỏ đến lớn chưa từng tức điên như vậy, gã trút tất lên đầu Lê Hương.

 

Nhớ tới dung nhan tuyệt sắc khuynh thành của Lê Hương, có gan lại có mưu lược thông tuệ tựa băng tuyết, đơn giản là tuyệt thế vô song, Thượng Quan Khải đã cảm thấy toàn thân nóng nảy, gã thế sớm muộn cũng có một ngày gã sẽ đặt Lê Hương dưới thân mình, hung hãn chơi nát cô, để cô cầu xin tha thứ.

 

Quân vương Thượng Quan Đẳng tức giận, tất cả người hầu đều đã lùi đến một bên, không dám thỏ mạnh một tiếng.

 

Vừa lúc đó bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nói kiều my: “Quân vương, rốt cuộc người nào chọc giận người nồi trận lôi đình lớn như vậy, xin người mau chóng bót giận ạ!!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play