Chương 1133:

 

Anh không biết phụ nữ khác say rượu sẽ thế nào, nói chung Lê Hương mỗi một lần say rượu sẽ tìm “tiểu đệ đệ” của mình?

 

Mạc Tuân vây cô giữa tường và lồng ngực mình, giơ’ tay tháo cúc áo sơ mi, động tác vừa tà mị vừa cuồng dã: “Vậy “tiểu đệ đệ” của cô đi đâu rồi?”

 

“Tôi cũng không biết…” Lê Hương hoàn toàn bối rối, cô thất kinh bốn phía nhìn một chút: “Nhất định là bị người cướp rồi, có kẻ cướp!”

 

*Ừm.” Mạc Tuân từ trong cổ họng bật ra một thanh âm, anh cầm bàn tay mềm như không xương tay của cô, dẫn cô đến vòng hông to của mình: “Cô xem thử, cái này có phải của cô không?”

 

Mạc Tuân cảm giác mình hiện tại giống như là một con sói xám, mà Lê Hương chính là một chú thỏ trắng nhỏ, anh từ từ dụ dỗ cô rơi vào bẫy của mình, sau đó một ngụm nuốt sống cô.

 

Rất nhanh, Lê Hương như bị điện giật rút tay mình về: “Đây không phải là “tiểu đệ đệ” của tôi, đây không phải…”

 

Mạc Tuân nhìn cô, cô như bị dọa, cặp mắt hệt như nai con chạy loạn né tránh, tự dưng lộ ra vài phần cảm giác cắm ky.

 

Mạc Tuân chậm rãi nhéch đôi môi mỏng: “Không phải cô luôn đi tìm “tiểu đệ đệ” sao, sao cô biết đây không phải của cô?”

 

“Cái này không phải, tôi biết, tôi biết mà, của tôi là “tiểu”, còn cái này là… “đại”…”

 

Lê Hương lời vẫn chưa nói hết, ánh mắt Mạc Tuân đã trầm xuống, anh cúi đầu hôn lên môi cô.

 

Lê Hương nhanh chóng quay đầu tránh được.

 

Mạc Tuân không hôn đến, môi mỏng rơi xuống mái tóc dài của cô, anh thuận thế chôn khuôn mặt tuấn tú của mình trong mái tóc của cô, ngửi mùi thơm trong veo trên người cô: “Lê Hương, có ý gì? Cô chơi tôi à?”

 

“Tôi không có.” Lê Hương hai tay ôm cổ anh, cô ngọe cái đầu nhỏ, không rõ nhìn anh: “Không phải anh muốn cơ thể của tôi sao, tôi có thể, tôi có thẻ… đồng ý anh, nhưng anh phải để tôi gặp Dịch Dịch…”

 

Mạc Tuân đột nhiên híp đôi mắt u trầm, tình cảm nóng bỏng nơi đáy mắt tiêu tán vài phần, lộ ra vài phần mỏng lạnh, cô say thành như vậy, còn không quên sứ mạng của mình.

 

Nếu như không phải vì Dịch Dịch, cô căn bản cũng sẽ không đến tìm anh.

 

Mạc Tuân nhìn chòng chọc cô, sau đó buông lỏng cô ra, xoay người rời đi.

 

Anh đi? “Mạc Tuân, anh đi đâu vậy?” Lê Hương nhanh chóng đuổi theo.

 

Mạc Tuân cũng không rời khỏi phòng tổng thống, mà vào phòng tắm, anh xả tràn nước lạnh trong bồn tắm rất to.

 

Nước bắn ra làm ướt quần tây trên người anh, thế nhưng anh căn bản không lưu ý.

 

“Mạc Tuân, có phải anh lại tức giận, xin lỗi, xin lỗi…”

 

Lê Hương nhào qua, ôm cổ anh hôn trên khuôn mặt tuần tú của anh.

 

Mạc Tuân không đáp lại, anh còn né, nhưng vẫn như cũ bị cô hôn mấy cái.

 

Hiện tại cô có nhiệt tình hơn nữa cũng không khiến anh vui vẻ, bởi vì trong lòng anh biết rõ đây chỉ là một cuộc giao dịch, anh thắng, để cho cô cúi đầu tới tìm anh, để cho cô chủ động lấy lòng cầu hoà, thậm chí để cho cô chủ động dâng lên thân thể của chính mình, thế nhưng anh cũng không có sự vui sướng khi thành công.

 

“Mạc Tuân, anh làm sao vậy, anh không thích tôi nữa th Thân thể Lê Hương như bạch tuộc dính vào trên người anh, thấy thái độ anh lãnh đạm, cô khẽ cắn răng lên môi, chậm rãi hôn lên yết hầu nhô ra của người đàn ông.

 

Cô nhớ kỹ, nơi này của anh rất mẫn cảm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play