Chương 1127:
“Tống tiểu thư, thiếu chủ của chúng tôi phái tôi tới đón cô, mời lên xe.” Sùng Văn khách sáo mà không thân làm thủ thế “mòï”.
Tống Phỉ Phỉ cực kỳ đắc ý, giống như một công kiêu ngạo, cô ta nhìn Lê Hương: “Cô giáo Lê, đời này cô chắc chưa bao giờ hưởng thụ được cảm giác được qua xe sang đỉnh cấp đưa đón nhỉ! Ngàn vạn lần đường ao ước ao như tôi, tôi phải cùng bạn trai đi thưởng rượu rồi, bye bye.”
Tống Phỉ Phỉ uốn éo cái mông lên xe.
Sùng Văn liếc Lê Hương, lịch sự gật đầu rồi phẩy tay một cái, sau đó lái xe mang theo Tống Phỉ Phi rời đi.
Lê Hương đứng tại chỗ, cô thật không ngờ Mạc Tuân lại phái Sùng Văn lái xe tới đón Tống Phỉ Phi, xem ra đêm qua Tống Phỉ Phỉ phục vụ rất tốt, khiến anh vui vẻ.
So sánh ra, anh chê cô ở trên giường không hiểu phong tình, cứng ngắc giống như một tảng đá.
Lê Hương hít một hơi thật sâu, sau đó gọi một chiếc xe taxi, cô nói với tài xế: “Đi theo chiếc limo phía trước.”
Cô muốn đi tìm Mạc Tuân, đi theo Tống Phỉ Phỉ sẽ biết được Mạc Tuân bây giờ đang ở đâu.
Lê Hương đến khách sạn sáu sao, hôm nay Mạc Tuân ăn uống với vài đám giám đốc, ở phòng bao sang trọng.
Lê Hương đi trên hành lang, nơi đây quá nguy nga lộng lẫy hệt như một cung điện, quán rượu này cũng là sản nghiệp dưới danh Mạc Tuân, vừa rồi cô đã mất dấu Tống Phi Phi, hiện tại đang lạc đường.
Lúc này phía trước vang lên chuỗi tiếng bước chân, Lê Hương ngẳng đầu nhìn lên, nhanh chóng ở phía trước thấy được một đám người, trong đó được vòng vây ở vị trí đầu tiên chính là Mạc Tuân.
Ngày hôm nay Mạc Tuân mặc sơ mi đen quần tây dài, anh tuấn cao quý, quần áo được là thẳng không chút nếp nhăn. Đám giám đốc vây quanh anh,ân cần cung phụng anh, anh lững thửng đi trên thảm lông mềm mại, khí tràng thâm trầm mà nội liễm cường đại như bậc đế vương khống chế toàn trường trong tay mình.
Tống Phi Phi đã ở đó, Tống Phi Phi mặc một chiếc váy màu tím có giá trị không nhỏ, lộ rõ dáng người xinh đẹp, cô ta thân mật kéo cánh tay tráng kiện của Mạc Tuân, trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đều là ý cười.
Lê Hương dừng bước, cô nhìn Mạc Tuân thời khắc này.
Chọt, như thể thần giao cách cảm, Mạc Tuân ở phía trước ngắng đầu, một đôi mắt thâm thúy đột nhiên rơi vào trên người cô.
Trong khoảng thời gian ngắn, bốn mắt nhìn nhau.
Mấy giây sau, Mạc Tuân trực tiếp dời mắt đi, không nhìn cô nữa, anh mím môi, thần sắc bạc tình lãnh khốc, dường như cô chính là một người xa lạ, anh hoàn toàn không biết.
Mạc Tuân mang theo Tống Phỉ Phi, còn có đám giám đốc vào phòng bao.
Lê Hương đứng ở bên ngoài, cô chau mày, Mạc Tuân nhất định sẽ không để cô gặp Tiểu Dịch Dịch, trừ phi… cô lừa được anh trước.
Nhưng bây giờ anh đã xem cô thành một người xa lạ rồi, cô muốn lại gần anh cũng khó khăn.
Lúc này vài cái bồi bàn cầm chai rượu đỏ quý giá tới, chuẩn bị đưa vào phòng bao, Lê Hương nhanh chóng tiến lên cầm một chai rượu đỏ: “Để tôi đi!”
Lê Hương đi vào phòng bao, cô liếc mắt liền thấy được Mạc Tuân ngồi ở chủ vị, Mạc Tuân lười biếng dựa vào ghế sa lon, hai cái chân dài cũng không vắt chéo, giữa hai ngón tay thon dài kẹp một điều thuốc, Tống Phỉ Phỉ ngang nhiên xông qua, đang châm thuốc cho anh.
Mấy tên giám đốc cười nói: “Mạc tổng, tiểu thư Tống Phỉ Phỉ là niềm vui mới của anh à?”
*Tôi thấy gu thưởng thức của Mạc tổng rất cố định, các bạn gái trước đều là da trắng mặt đẹp chân dài, thanh thuần cộng thêm tóc dài thẳng dài, đúng chuẩn gu của thẳng nam ha ha.”
Ngọn lửa đỏ thắm nhảy lên, Mạc Tuân nhíu lại mày kiếm hút một hơi thuốc, anh cũng không lên tiếng.