Chương 109:

 

Lê Hương ung dung uống xong một ly trà: “Chắc là bà hối hận lắm vì ngày đó đã không giết tôi, bởi vì hôm nay bà sẽ biết được, tất cả mới chỉ là bắt đầu mà thôi.”

 

Nói xong, Lê Hương đặt chén trà xuống, quay người rời đi: “Một phế vật, không đáng để tôi lãng phí thời gian, có lẽ chỉ có thể kéo dài chút hơi tàn mà thôi, làm một con chó biết vẫy đuôi mừng chủ thì ít ra bà còn sống sót được.”

 

“Mày!”

 

Lý Ngọc Lan cảm thấy cổ họng lờ lợ, trực phun một ngụm máu ra ngoài.

 

Sau đó bà ta phải cố nuốt lại ngụm máu đó, nhìn theo bóng lưng của Lê Hương cười to: “Lê Hương, cô cho rằng bố cô sẽ ly hôn với tôi sao.

 

Tôi báo cho cô một tin mới, Nghiên Nghiên trỏ về FÓI.

 

Lê Nghiên Nghiên!

 

Nhắc tới Lê Nghiên Nghiên, đây là kiêu ngạo của Lê gia, là cô con gái mà Lê gia yêu thích nhất, vô cùng nỗi tiếng ở Hải thành, ngay cả Lê Điệp nghe xong cũng như sống lại: “Lê Hương, chị gái của tôi sắp trở về rồi, mười năm trước cô đã không phải đối thủ của chị ấy, thì mười năm cũng tuyệt đối không phải.”

 

Đôi lông mày lá liễu của Lê Hương hơi nhíu lại, lúc giương mắt lên, bên trong ánh mắt trong suốt tựa như bừng sáng, từng tia sáng lưu chuyền, quang mang vạn trượng.

 

“Vậy thì thật trùng hợp, ngày này chúng tôi đã chờ lâu rồi, mấy người chính là quà gặp mặt mà tôi tặng cô ta, thay tôi hỏi xem, món quà này cô ta có thấy hài lòng hay không?”

 

Lê Hương trở về U Lan Uyễn, đem búp bê tặng cho Mạc lão phu nhân, lão phu nhân liền vui vẻ cười như một đứa trẻ, vội vàng chụp mấy bức ảnh để đăng Weibo.

 

“Quán Quán, cháu có Weibo không? Bà sẽ theo dõi cháu, sau này bà nội sẽ là fan hâm mộ số 1 của cháu.”

 

Lê Hương không nghĩ tới lão phu nhân cũng dùng loại ứng dụng này, cô mở Weibo lên, khoảng thời gian này có chút tên tuổi, cô đã có tới 80 vạn fan hâm mộ.

 

“Bà nội, chúng ta theo dõi lẫn nhau nhé.”

 

Lê Hương tìm được tên tài khoản của lão phu nhân, Weibo của lão phu nhân tên là Bà nội năm nay 18 tuổi.

 

Nhìn thấy dòng chữ Bà nội 18 tuổi này, đuôi lông mày Lê Hương khế nhếch lên ý cười.

 

Sau khi chụp ảnh với búp bê xong, lão phu nhân liền bỏ nó xuống: “Đúng là quà của cháu dâu tặng, cảm ơn tiểu Quán Quán của bà nhé, chụt chụt.”

 

Lê Hương cảm thấy lão phu nhân thật là lợi hại, biết chơi Weibo, lại còn biết dùng tiếng lóng, cô không khỏi giơ ngón tay cái về phía lão phu nhân.

 

“Quán Quán, bà nội cũng có một thứ này muốn cho cháu.” Lão phu nhân thần thần bí bí lấy ra một túi được bọc kín đưa cho Lê Hương.

 

Lê Hương nhìn chiếc túi được may rất tinh xảo, hẳn là được làm từ tơ lụa Tô Hàng, bên trên còn thêu sáu chữ kim tuyến.

 

“Bà nội, đây là cái gì vậy?”

 

“Thứ bên trong này là bà nội vào chùa cầu phúc cho cháu sớm có cháu đấy, Quán Quán, cháu phải giữ cho kĩ, đừng ném đi nhé.”

 

Phúc con cháu… Quả nhiên là bà nội, hai ba câu liền quay lại chủ đề ôm chắt trai.

 

Lê Hương giật giật khóe miệng, nhận lấy nói: “Vâng bà nội, cháu nhất định sẽ giữ gìn thật Kĩ, không để rơi mất đâu.”

 

Lúc này có hai ánh đèn xe chiếu xuyên tới cửa số bằng kính, lão phu nhân cười nói: “Quán Quán, Hàn Đình về rồi kìa.”

 

Mạc Tuân trở về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play